Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2788: Dung hợp hai giới



Hắn không khỏi nhớ tới lúc nhỏ, Lăng Hàn trọng thương, mấy vạn năm đi qua rốt cục khôi phục, để hắn cảm khái ngàn vạn.

- Ha ha ha ha, ánh sáng đặc biệt kinh thế, chẳng lẽ nơi này có báu vật xuất thế?

Trong một tiếng cười to, trong sân đã nhiều hơn một người, thân hình cao lớn, toả ra tinh lực đáng sợ.

Người này là ai?

Tất cả mọi người không quen biết, nhưng từng cái từng cái từ đáy lòng nổi lên hàn ý, bởi vì bọn họ không có phát hiện đối phương là làm sao xuất hiện.

Người này... Thực lực mạnh đến mức độ cỡ nào?

- Ồ, bảo quang là từ trên người ngươi phát ra?

Người cao to này nhìn chằm chằm Lăng Hàn, đột nhiên ánh mắt nghiêm túc.

- Có phải là ngươi ăn tuyệt thế bảo dược không?

- Đúng thì làm sao, không đúng thì làm sao?

Lăng Hàn từ tốn nói, thực lực của đối phương ở trước mặt hắn không thể che giấu, chính là một tên Thánh Nhân Sáng Thế Cảnh, hơn nữa còn là Đại Thánh, nhưng ở trong mắt hắn, Đại Thánh thì đã làm sao?

- Phải, bản tọa liền luyện hóa ngươi thành đan dược!

Tên Đại Thánh này lạnh lùng nói.

- Dám!

Đám người Triệu Tân cùng nhau quát lên.

- Hả?

Tên Đại Thánh này trừng mắt, khí tức kinh khủng lưu chuyển, để mỗi người đều ngực khó chịu, khó chịu đến không cách nào hình dung.

- Ở trước mặt bổn tọa, cũng có phần các ngươi nói chuyện?

Hắn một ý nghĩ động chuyển, nhất thời có mười mấy nắm đấm từ dưới nền đất bay lên, oanh kích về phía đám người Triệu Tân.

- Thánh… Thánh Nhân!

Đám người Triệu Tân đều run giọng nói, đối phương vừa ra tay bọn họ liền có thể xác định không thể nghi ngờ.

Thánh Nhân a, nhân vật mạnh mẽ nhất toàn bộ Thần giới, đặc biệt là mấy vạn năm trước phát sinh một sự kiện lớn, vô số Thánh Nhân tập thể biến mất, Thánh Nhân còn lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, tự nhiên mỗi người đều là tồn tại vô thượng.

Oành oành oành oành, những nắm đấm này vẫn không có oanh đến liền tập thể nổ tung, cát bụi trở về với cát bụi.

- Hả?

Tên Đại Thánh này trừng mắt lên, cuối cùng lộ ra vẻ thận trọng.

- Các hạ là ai?

Hắn phát hiện tu vi của Lăng Hàn không kém gì mình.

- Lăng Hàn.

- Lăng Hàn?

Tên Đại Thánh này nhắc lại, khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy danh tự này ngờ ngợ có chút quen thuộc, thật giống như ở nơi nào nghe qua.

- Quỳ xuống nhận sai, có thể tha cho ngươi một mạng.

Lăng Hàn nói.

Nếu như đổi thành mấy vạn năm trước, người ta muốn giết hắn, hắn khẳng định là lấy giết chóc ngăn giết chóc. Nhưng bởi vì thân thể vừa khôi phục, tâm tình của hắn không sai, bởi vậy tình nguyện cho đối phương một con đường sống.

Tên Đại Thánh kia giận tím mặt, hắn là Thánh Nhân, lại dám muốn hắn quỳ xuống, ngươi là cái gân nào đáp sai rồi?

Hắn cũng lười đi nghĩ Lăng Hàn là ai, trực tiếp ra tay, oanh, một chưởng vỗ ra, ngôi sao đầy trời đều đang run rẩy.

Đây là uy của Thánh Nhân, lúc trước Thần giới bị Lăng Hàn tàn sát, chết rất nhiều Thánh Nhân, lại có lượng lớn Thánh Nhân bị hắn mang đi Tiên Vực, hiện tại còn để lại Thánh Nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lăng Hàn chỉ làm như không thấy, mà khi công kích sắp rơi xuống trên đầu hắn, lại cùng nhau ngừng lại, quỷ dị mà nổi giữa không trung.

Khung cảnh này rất đồ sộ, vô số công kích hạ xuống, phảng phất như có thể Diệt Thế, thậm chí đánh nổ tinh cầu này cũng là điều chắc chắn, hiện tại lại trái với bất luận quy luật gì mà ngừng lại.

Ầm ầm ầm, trong thiên địa có nộ lôi cuồn cuộn, đây là thiên địa phát hiện có sinh linh mạnh hơn giới này xuất hiện, bắt đầu nhằm vào.

Mỗi một giới đều có quy luật của một giới, không thể để cho nhân vật quá mạnh mẽ xuất hiện phá hoại cân bằng.

Lăng Hàn quát khẽ một tiếng, chỉ tay đối không, oành, nộ lôi đầy trời nhất thời tiêu tan.

Hắn là Tiên Vương, đã từng là chúa tể của một vùng thế giới, cấp độ vượt xa Cổ Giới, một chỉ này, uy lực vô cùng.

Tất cả mọi người đều xem ngốc, kia là thiên kiếp a, thiên kiếp lại còn có thể bị đuổi?

Tên Đại Thánh kia hai chân phát run:

- Ngươi, ngươi ngươi ngươi là đến từ Tiên Vực trong truyền thuyết!

Sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến, hồi tưởng lại.

- Lăng Hàn! Ngươi là Lăng Hàn! Ngươi là Lăng Hàn kia!

Lúc trước Lăng Hàn giết rất nhiều Thánh Nhân, tin tức truyền khắp toàn bộ Thần giới, chỉ là có chút địa phương quá xa, nhận được tin tức cũng không biết qua bao lâu, rất nhiều người căn bản không tin tưởng đây là sự thực.

Nhưng mà, chân nhân hiện thân thi pháp, công kích của mình quỷ dị ngừng lại, thiên kiếp bị mắng tan, vẫn chưa thể chứng minh sao?

Lăng Hàn lắc đầu:

- Cho ngươi cơ hội lại không nhận!

Hắn ra tay, công kích đầy trời đều hóa thành một chùm sáng, sau đó nhét vào trong miệng tên Đại Thánh kia, nhẹ nhàng vỗ một cái, chùm sáng liền tiến vào trong bụng hắn.

- Đại nhân tha...

Tên Đại Thánh kia tự nhiên kinh hãi gần chết, còn chưa nói xong, oành, chùm sáng trong cơ thể hắn đột nhiên nổ tung, hắn nhất thời hóa thành mảnh vỡ, nhưng dư âm nổ tung không có khuếch tán, mà bị hạn chế ở trong một không gian nhỏ.

Với Lăng Hàn mà nói, cái này tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Bọn người Triệu Tân kinh bạo, bọn họ đã đánh giá cao Lăng Hàn, cho rằng đối phương chính là một Thánh Nhân, không nghĩ tới vẫn là đánh giá thấp, thứ này so với Thánh Nhân không biết trâu bò hơn bao nhiêu lần.

Lăng Hàn nhìn lướt qua mọi người nói:

- Duyên phận của chúng ta, tới hôm nay kết thúc.

- Đại nhân!

Mọi người vội vàng nói, Lăng Hàn nói lời này ý nghĩ là muốn rời đi.

Lăng Hàn khoát tay áo một cái:

- Thiên hạ không có buổi tiệc không tan, tu luyện thật tốt, nếu có thể tiến thêm một bước nữa, chúng ta còn có một ngày gặp lại.

Hắn không phải là người lề mề, dưới chân một bước, đã bước ra khoảng cách vô cùng xa.

Ân tình nên trả hắn đã sớm trả, hơn nữa hắn còn có chuyện khác, tự nhiên không thể liên tục ở lại nơi đây.

Hắn đi tới điểm tụ hợp của Thần giới cùng Minh Giới, nơi này còn đang phát sinh chiến đấu, có vô số võ giả cấp thấp ở đây đánh trận, cướp giật cơ duyên.

Thân hình của Lăng Hàn hạ xuống, vừa vặn có võ giả của Thần, Minh hai giới vì một cây thần dược phát sinh đại chiến, sự xuất hiện của hắn cũng lập tức gây nên hai bên chú ý, không ai không chậm chạp hạ xuống công kích, để tránh khỏi bị hắn ngư ông đắc lợi.

- Không muốn đi lên trước nữa, bằng không chém đầu của ngươi.

Một võ giả Thần giới quát lên, ở trước mặt cơ duyên, hắn không cảm giác đối phương là người mình chút nào.

Lăng Hàn cũng không để ý tới, mà khoanh chân ngồi xuống, duỗi hai tay ra, một tay câu thông Thần giới, một tay liên tiếp Minh Giới, lấy bản thân làm hạt nhân, cưỡng ép dung hợp hai giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.