Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2932: Bích Tinh Châu



- Tầng năm, lại có được tu vi tầng bảy, tiến hóa lũy thừa của kẻ này ít nhất đạt đến mười một!

Lại một Tiên Vương tầng chín nói.

Ánh mắt Hứa Phương sắc bén, chậm rãi nói:

- Không chỉ con ta, còn có Triệu Thanh chất nữ, Vũ Hằng hiền chất,… đều bị hung đồ kia giết sạch sẽ!

- Cái gì!

Tiên Vương khác đều kinh hô, tính cả bọn hắn, tăng thêm Hứa Phương vừa vặn chín cái, đúng là trưởng bối của chín người Hứa Hoàn. Bọn hắn đều đi theo Hứa Phương, hậu bối thì lấy Hứa Hoàn cầm đầu, không có gì không ổn.

Đột nhiên nghe được con nối dõi của mình bị giết, bọn hắn lại có người nào nhịn được, trong mắt ai cũng phóng hỏa, hận không thể lập tức đi ra ngoài tìm tên hung đồ kia.

Hứa Phương trầm ngâm một lát:

- Hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt nhất, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha. Mà tên hung đồ kia đã tiến vào nơi đây, chúng ta liền trước tiên giải quyết chuyện này, sau đó đi tìm hung đồ kia, miễn cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Tốt!

Chúng Tiên Vương gật đầu.

Kỳ thật bọn hắn có mấy người là muốn trực tiếp đi tìm Lăng Hàn, nhưng Hứa Phương nói như vậy rồi, bọn hắn cũng không nên phản đối, dù sao Lăng Hàn cũng tiến vào Nguyên Cổ mộ, sớm muộn sẽ bị bọn hắn gặp được.

- Chỉ mong thời điểm gặp lại tiểu tử kia... Hắn còn sống, để cho hắn nếm hết hết thảy cực hình của thế gian, mới có khả năng chấm dứt tánh mạng của hắn.

...

Lăng Hàn tiến vào Nguyên Cổ mộ, cái mộ này không có cửa vào, mà là bị chúng Tiên Vương ngạnh sanh oanh ra, nhưng trong mộ phần xác thực có kết cấu.

Hắn đi tới, hiện tại con đường này vẫn là bị tạc ra, nhưng rất nhanh đã thông với thông đạo bên trong, hai bên có Minh Châu làm đẹp, tản ra quang mang nhu hòa, nhưng có chút lại bị lấy xuống.

- Đây là... Bích Tinh Châu!

Lăng Hàn nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bích Tinh Châu là một loại trái cây, sinh trưởng ở đáy biển, sau khi thành thục tự thoát cành, lại bị năng lượng băng hàn ở đáy biển bao viên, trải qua vô số ức năm mới có khả năng ngưng tụ thành hạt châu, có thể tăng lên tu vi của Tiên Vương.

Đương nhiên, cảnh giới Tiên Vương càng cao, Bích Tinh Châu tăng lên hiệu quả lại càng yếu, nhưng tổng có một chút ít tác dụng.

Hiện tại những hạt châu này xa xỉ đến dùng để chiếu sáng, hơn nữa còn là cho một người chết, cái thủ bút này thật sự là to đến không hợp thói thường.

Bích Tinh Châu cực kỳ hi hữu, lấy được một viên cũng may mắn, nhưng bây giờ chỉ là thị lực có thể đạt được thì có hơn mười viên rồi.

Lăng Hàn lấy tay đi bắt, lực lượng cường đại đảo qua, bất quá Bích Tinh Châu không chút sứt mẻ.

Hắn không tin tà, lấy ra Tiên Ma kiếm, sau đó dùng mũi kiếm cạy, lấy Tiên Ma kiếm vô kiên bất tồi, chỉ nghe tạp một tiếng, một viên Bích Tinh Châu đã bị hắn đào xuống.

Chẳng trách nơi này có chút ít Bích Tinh Châu bị nạy ra, bởi vì người lúc trước đi qua nơi này không phải không muốn, mà là không có Tiên Khí?

Có thể có được Tiên Khí, căn bản là Tiên Vương tầng chín, sao sẽ quan tâm Bích Tinh Châu?

Hơn nữa, Bích Tinh Châu cũng chỉ làm đèn chiếu sáng, vậy trong này sẽ cất giấu bảo tàng kinh người cỡ nào?

Nghĩ như thế, ai còn sẽ lãng phí thời gian cạy Bích Tinh Châu?

- Hắc hắc, người khác không làm đó là chuyện của người khác, ta sẽ không bỏ qua.

Lăng Hàn không những làm, còn gọi nữ hoàng ra Tiên Khách Cư, nàng cũng có một thanh Tiên Khí, phu thê hợp lực, hiệu suất có thể lớn nhất hóa.

Tuy Nữ hoàng lãnh ngạo, cho rằng vật thiên hạ đều thuộc về mình, Bích Tinh Châu này hẳn là do người khác dâng tặng lên mới phải, nhưng Lăng Hàn đã mở miệng, nàng cũng cố mà làm rồi.

Đinh đinh đinh, đương đương đương, bọn hắn cũng mặc kệ người khác, ở chỗ này cạy Bích Tinh Châu.

Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, cũng không kém chút thời gian có phải hay không?

Bọn hắn một đường đi một đường nạy, tốc độ của Lăng Hàn hiển nhiên phải nhanh hơn, một là tu vi của hắn cao hơn nữ hoàng, hai là Tiên Ma kiếm càng thêm sắc bén.

Ba ngày sau, bọn hắn đã đi tới mấy trăm trượng, mà thông đạo lại không ngớt, tựa hồ không có phần cuối.

- Tại đây an táng... Hẳn là một vị Thiên Tôn?

Lăng Hàn suy đoán, nếu không một vị Tiên Vương tầng chín cũng không có thủ bút lớn như thế, có nhiều Bích Tinh Châu như vậy.

Nữ hoàng gật đầu:

- Như vậy xem ra, sáu bộ Cửu Hóa Thiên Kinh còn lại có khả năng giấu ở chỗ này.

- Khó nói.

Lăng Hàn lắc đầu.

- Hoang Nguyệt người này không có cách nào cân nhắc, ai biết hắn muốn làm gì.

Bọn hắn tiếp tục đi tới, lại qua vài ngày sau, cái thông đạo này cuối cùng cũng chấm dứt.

Nhưng vào lúc này, đằng sau truyền đến tiếng bước chân, theo khí tức cảm ứng, hẳn là tám gã Tiên Vương. Đạt tới Tiên Vương cảnh, hoàn toàn có thể rơi xuống đất im ắng, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác phát ra tiếng bước chân, nói rõ rất tự tin, hay là hung hăng càn quấy, không chỗ cố kỵ.

Rất nhanh, tám người trẻ tuổi xuất hiện, cảnh giới cao thấp không đều, có tầng ba, cũng có tầng sáu, nhưng mỗi cái ngạo khí trùng thiên.

- Lưu lại Bích Tinh Châu, lập tức xéo đi!

Một Tiên Vương nói ra, hắn quét mắt nhìn nữ hoàng, không khỏi lộ ra kinh diễm, chỉ về phía nàng nói.

- Còn có nữ nhâ này!

- Muốn chết!

Nữ hoàng âm trầm, trực tiếp vung kiếm mà động, giết về phía tám người này.

- Dám!

Tám người kia vội vàng đón đánh.

Lăng Hàn cũng ra tay, ngăn lại Tiên Vương tầng sáu, những thứ khác liền giao cho nữ hoàng đối phó.

Rõ ràng dám đánh chủ ý thê tử của hắn, tự nhiên để cho Lăng Hàn giận không kiềm được, ra tay vô tình, hai gã Tiên Vương tầng sáu căn bản không chịu nổi một kích, ngay cả tuyệt chiêu cũng không có cơ hội phóng, trực tiếp bổ nhào tử vong.

- Ngươi, ngươi gây đại họa ngập trời, đây chính là con trai độc nhất của Khổng Tư đại nhân! Khổng Tư đại nhân là Đế Tinh tầng chín, chiến lực thông thiên, ngươi nhất định là một người chết!

Những người khác chứng kiến, đều lạnh rung.

Nữ hoàng đâu thèm đế ý, Tiên Khí vung vẩy, đầu người cuồn cuộn.

Lăng Hàn thu kiếm, không sao cả nói:

- Dù sao đã đắc tội rất nhiều Tiên Vương tầng chín, nhiều một cái không nhiều, bớt một cái không ít.

Lăng Hàn rất lưu manh, mà trong Nguyên Cổ mộ, lại có một tổ Tiên Vương tầng chín dừng bước, rất nhanh liền tuôn ra lệ thanh nộ hống.

Cái này tự nhiên là đám người Khổng Tư rồi.

Lăng Hàn một chút cũng không thèm để ý, cái thông đạo này đã đến phần cuối, hắn cùng Nữ Hoàng dắt tay mà ra, tư, chỉ thấy một đạo hồ quang điện bắn qua bọn hắn, chiều dài trăm trượng, phảng phất như một thanh loan đao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.