Lăng Hàn nhe răng, lão nhân này trở mặt cũng quá nhanh đi, để cho hắn thoáng cái có chút không thể thích ứng, cảm thấy hắn có dụng ý khác.
Vương Dương Danh rất nhanh liền trở về, lần này hắn mang tài liệu nhiều hơn, có thể luyện chế hai mươi lô Tiên Vương đại đan.
Lăng Hàn tiếp tục luyện đan, chỉ ba ngày sau, hắn lại thông tri Vương Dương Danh tới.
Tuy đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng Vương Dương Danh y nguyên bị giật mình.
Hai mươi lô, một viên không ít, đạt đến cực đại nhất trên lý luận.
Hắn xem thế là đủ rồi, cầm đan dược lần nữa rời đi.
Một ngày sau, Vương Thiên Dương tự mình tới... Còn có Vương Giai Nguyệt, nàng đã xông qua Cửu Tuyệt Trận, trở thành đệ tử chính thức của võ viện.
- Tiểu hữu, tuy lão phu đã rất đánh giá cao, không nghĩ tới vẫn là xem thường ngươi rồi.
Vương Thiên Dương vô cùng cảm thán.
Hắn nghĩ đến mấy ngày hôm trước cùng Lăng Hàn đối thoại, đối phương bay bổng nói đan dược gì cũng biết luyện chế, hắn còn không cho là đúng, cho rằng Lăng Hàn còn trẻ đắc chí, khó tránh khỏi khuyếch đại, không nghĩ tới Lăng Hàn há chỉ là ăn ngay nói thật, căn bản còn cực kỳ khiêm tốn.
Vương Giai Nguyệt thì đôi mắt đẹp phát quang, kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, mấy ngày nay nàng cũng hiểu rõ rất nhiều sự tích của Lăng Hàn, rốt cuộc biết người này lợi hại đến cỡ nào.
So sánh với nhau, Mã Ngọc Hải quả thực chính là cặn bã.
- Tiểu hữu, nơi này có ba khối Tiên Kim.
Vương Thiên Dương đưa ra một kiện không gian Thần Khí.
Lăng Hàn tự nhiên sẽ không khách khí, thò tay nhận lấy, thần thức quét qua, lập tức lộ ra dáng tươi cười.
Không hổ là Vương gia, thật sự là tài đại khí thô, ngay cả Tiên Kim cũng một lần có thể lấy ra ba khối.
- Quá nhiều nha.
Lăng Hàn cao hứng quy cao hứng, nhưng vẫn nói.
Tuy hắn luyện chế ra gần 30 lô đan dược, nhưng dưới tình huống nửa phần lợi nhuận, một khối Tiên Kim đủ để trả thù lao của hắn rồi.
Vương Thiên Dương cười ha ha:
- Hai khối còn lại, là dự chi.
Có chuyện tốt như vậy?
Lăng Hàn cười cười:
- Vương gia chủ còn có chuyện khác sao?
Vương Thiên Dương vui vẻ, tiểu tử này thật đúng là nghe thấy cung âm biết nhã ý:
- Nguyệt Nguyệt nhà của ta cũng trưởng thành rồi, muốn tìm rể hiền…
Hắn một câu còn chưa nói hết, Lăng Hàn liền tiếp lời nói:
- Ta có một huynh đệ, thiên phú võ đạo kinh người, trước mắt ngược lại chưa hôn phối.
Vương Thiên Dương lập tức đen mặt.
Mới vừa rồi vẫn còn khoa trương Lăng Hàn thông minh, như thế nào thoáng cái chỉ số thông minh liền không đủ dùng như vậy?
Vương Thiên Dương tự nhiên biết rõ, đây không phải Lăng Hàn đột nhiên choáng váng, mà là người ta từ chối nhã nhặn.
Chỉ là Vương Thiên Dương cực kỳ khó hiểu, cháu gái mình đẹp như tiên nữ, Lăng Hàn lại không phải là không có bái kiến, tại sao cân nhắc cũng không cân nhắc liền cự tuyệt?
Vương Giai Nguyệt thì lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu, mặc dù mọi người đều không có đem lời nói rõ, nhưng ai có thể nghe không ra ý tứ chứ?
Lăng Hàn rõ ràng cự tuyệt nàng.
Cái gia hỏa tự cho là đúng này, dựa vào cái gì không coi ai ra gì như thế?
Phi, tốc độ tu luyện nhanh một chút, lại biết luyện đan dược, có thể bỏ qua mình sao?
Hỗn đản trời đánh này!
Vương Thiên Dương tự nhiên sẽ không để ý cháu gái đã sắp tức điên, hắn cũng là lão hồ ly, nếu Lăng Hàn nói như vậy, hắn sẽ không lại tự đòi mất mặt, nhân tiện nói:
- Vậy lão phu liền đi thay tiểu hữu tìm kiếm càng nhiều Tiên Kim nữa.
- Phiền toái.
Lăng Hàn cười nói.
Vương Thiên Dương mang theo cháu gái rời đi, tuy Lăng Hàn chứng kiến Vương Giai Nguyệt sắp tức điên, lại chỉ làm như không thấy, đạt tới độ cao như hắn còn cần để ý một Tiên Vương tầng một nho nhỏ sao? Dù Tiên Vương này có được bối cảnh thật lớn.
Hắn tiếp tục luyện đan, hiện tại hắn bức thiết muốn hoàn thành nhất có hai sự tình, một là tăng Bất Diệt Tiên Vương Thể lên tới tầng thứ chín, hai là đẩy mạnh Tiên Ma kiếm đến Thiên Tôn Bảo Khí.
Muốn hoàn thành hai điểm này, hắn cần nắm giữ tài phú cực lớn, cho nên, hắn cũng chỉ có vất vả luyện đan rồi.
Mà sự tình Vương gia cố ý đưa hòn ngọc quý trên tay cho Lăng Hàn cũng nhanh chóng lan truyền, cái này để cho tất cả mọi người ao ước, điều kiện của Vương Giai Nguyệt quá ưu tú, ai không muốn hái đóa kiều hoa này?
Mà Mã Ngọc Hải sau khi nghe nói tin tức này, liền tức giận đến đập nát động phủ của mình.
Hắn quá phẫn nộ rồi, mấy trăm vạn năm qua một mực cùng Vương Giai Nguyệt bồi dưỡng cảm tình, mắt thấy sắp gặt hái được, kết quả lại bị người chặn ngang một cước, chẳng những để cho hắn bị nhục nhã, còn cướp đi nàng dâu tương lai của hắn.
Cơn tức này, hắn nhẫn không được.
Mà hắn không phải là đối thủ của Lăng Hàn, tuy lúc ấy xác thực là hắn chủ quan, nhưng trong đầu hắn lần nữa diễn dịch một lần, dù tính toán toàn lực ứng phó, cũng không có khả năng chống đỡ được thế công như vậy.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn, mặc kệ phát triển sao?
- Tìm người hỗ trợ.
Hắn nghĩ nửa ngày, cuối cùng làm ra quyết định, tuy lấy thực lực của hắn còn phải mời người hỗ trợ đối phó một Tiên Vương tầng bảy rất mất mặt, nhưng tổng so với mấy trăm vạn năm cố gắng hết thảy trôi theo dòng nước thì tốt hơn, hơn nữa, hắn cũng xác thực rất ưa thích Vương Giai Nguyệt, cũng không phải hoàn toàn bởi vì đối phương có thể giúp mình.
Hắn ra động phủ, một đường trèo đèo lội suối, đi tới một đỉnh núi, lúc đang muốn lên núi, chỉ thấy có một lão nhân đột ngột xuất hiện, dáng người còng xuống, liên tục ho khan nói:
- Nguyên lai là Hải thiếu, không biết tới đây là có chuyện gì?
Tuy lão nhân này khí huyết suy bại, nhìn về phía trên tùy thời có khả năng hai chân đạp một cái chết mất, nhưng Mã Ngọc Hải lại không dám xem thường đối phương chút nào, vị này năm đó là một vị mãnh nhân, không biết giết qua bao nhiêu tồn tại cường đại, chỉ là về sau huyên náo quá lớn, đành phải trốn vào Thiên Hạ Đệ Nhất võ viện tránh gió.
Hơn nữa, người sau lưng vị lão giả này càng thêm đáng sợ.
- Bái kiến Tần Sương đại nhân.
Mã Ngọc Hải cung kính hành lễ, sau đó mới nói.
- Ta có việc cầu kiến Hà thiếu!
- Thiếu chủ đang bế quan.
Lão nhân Tần Sương nói.
Mã Ngọc Hải nghĩ nghĩ, nói:
- Vậy kính xin Tần Sương đại nhân giúp ta!
Hắn lấy ra một lọ đan dược, nói.
- Đây là gia phụ rút ra tinh huyết bản thân luyện chế Thiên Tôn đan, tin tưởng đối với Tần Sương đại nhân sẽ có một chút ít trợ giúp.
Tần Sương không khỏi giật mình, lộ ra vẻ kích động.