Ở dưới hắn cường lực trấn áp, ngay cả ý chí của chuẩn Thiên Tôn cũng chỉ có cúi đầu, oanh, năng lượng kinh người lưu chuyển ở trong cơ thể Lăng Hàn, tăng lên tu vi của hắn.
- Nhất Bộ Thiên Tôn nắm giữ lực lượng độc nhất vô nhị của vị diện nào đó, mà chuẩn Thiên Tôn... Đã có thể tiếp xúc đến lực lượng như vậy, lấy nó rèn luyện bản thân, từ loại trình độ nào đó mà nói, chính là Tiên Vương tầng chín tu luyện thể thuật.
Lăng Hàn từ trong Thiên Tôn đan dòm ngó đến một tia võ đạo tinh túy của Mã Phong, chẳng trách cái này có khả năng để cho Tiên Vương tầng chín đột phá Thiên Tôn.
Nhưng đây đối với Lăng Hàn vô dụng, hắn đã sớm đi ra con đường của mình, thậm chí có thể rút ra năng lượng Hư Tử tới rèn luyện thân thể, cần chỉ là tu vi tăng lên mà thôi.
Mười ngày sau, hắn luyện hóa xong viên Thiên Tôn đan này.
- Đây chỉ là một tên chuẩn Thiên Tôn luyện chế ra đan dược, vẫn chưa thể xưng là Thiên Tôn đan.
- Bất quá, vẫn là đẩy mạnh tu vi của ta đến tầng bảy hậu kỳ, coi như không tệ.
- Nếu như có ba bốn viên, ta hẳn có thể đạt tới đỉnh phong, như vậy liền có thể trùng kích tầng tám.
Lăng Hàn không khỏi than tiếc.
...
Gần đây, Mã Ngọc Hải thật đúng là sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày đều là nội tâm bất ổn.
Hắn sợ hãi sự việc đã bại lộ, từ nay về sau thân bại danh liệt.
Hắn đi tìm Tần Sương, mà Tần Sương lại mất tích.
Nếu như Tần Sương chết, hắn ngược lại không có việc gì, chỉ cần hắn cắn chặt răng phủ nhận hết thảy, như vậy phương diện võ viện cũng không có khả năng bởi vì Lăng Hàn nói mà định tội hắn. Hơn nữa, hắn là con trai của một vị chuẩn Thiên Tôn, không có chứng cớ xác thực, ai dám tra tìm thần hồn của hắn?
Mà nếu như Tần Sương bị bắt, vậy thì nguy rồi.
Một tháng, nửa năm, ba năm, thời gian trôi qua rất nhanh, mà phương diện võ viện chậm chạp không có người xuất hiện, hỏi thăm hắn sự tình Lăng Hàn bị ám sát, để cho hắn dần dần yên tâm.
Xem ra, Tần Sương là thực sự treo rồi.
Bốn năm sau, một tin tức nặng cân truyền ra, Hà Vũ Phong xuất quan.
Hà Vũ Phong là ai?
Hắn so với A Mục, Đỗ Thập Nhất, Tàn Nguyệt còn cao hơn một lần, chính là tuyệt đỉnh thiên kiêu giới trước, hơn nữa, hắn còn có một địa vị hiển hách khác, đó chính là thân phụ hắn là Tứ Bộ Thiên Tôn, tên Hà Vinh, phong hào Huyết Vụ.
Hà Vũ Phong này cực kỳ điệu thấp, quanh năm đều bế quan, người biết rõ hắn cũng ít đến thương cảm, nhưng tuyệt không có khả năng bởi vậy phủ nhận sự cường đại của hắn, ở thời đại của hắn, hắn là cường giả số một số hai, được xưng vô địch.
Chỉ như thế, vậy hắn xuất quan liền xuất quan, cũng sẽ không dẫn phát chấn động lớn như vậy, mấu chốt là, hắn bước ra một bước mà tất cả Tiên Vương tha thiết ước mơ, đã trở thành chuẩn Thiên Tôn!
Cái này quá kinh người, ở toàn bộ võ viện đều dẫn phát bạo động.
Cường như A Mục, Đỗ Thập Nhất,… không sai biệt lắm ở 10 tỷ năm trước cũng đã là tầng chín đỉnh phong, nhưng mười tỷ năm qua, bọn hắn vẫn dậm chân tại chỗ, vì cái gì?
Thiên phú của bọn hắn không đủ cao sao? Bọn hắn không cố gắng sao? Cơ duyên của bọn hắn chưa đủ sao?
Sai, bọn hắn có hết thảy điều kiện trùng kích Thiên Tôn, nhưng vẫn không thể vượt qua.
Muốn thành tựu Thiên Tôn, cần thời gian cảm ngộ Thiên Địa dài dằng dặc, không phải ai cũng may mắn giống như Lăng Hàn, có thể trở thành chúa tể một phương thiên địa sao?
Hà Vũ Phong bước vào chuẩn Thiên Tôn, hàm lượng mười phần, ở trong giới đệ tử của hắn, hắn cũng là người duy nhất bước vào chuẩn Thiên Tôn.
Ở trong đó khẳng định có thủ bút của Hà Vinh, vì nhi tử chuẩn bị tài nguyên tu luyện vô tận, bảo vật cao cấp nhất, nhưng y nguyên không thể không nhận năng lực của Hà Vũ Phong, đây chính là Thiên Tôn a, trong lịch sử có thể trèo lên một bước này, ai cũng là có một không hai ở thời đại đó.
Lúc trước Lăng Hàn đả bại Thiên Sinh, danh tiếng vô lượng, mà theo tin tức Hà Vũ Phong đột phá chuẩn Thiên Tôn truyền ra, tự nhiên hoàn toàn đè ép Lăng Hàn xuống.
Tiên Vương cường thịnh trở lại vừa so sánh với Thiên Tôn, cái kia chính là cặn bã.
Mã Ngọc Hải biết được tin tức này, lập tức nhảy lên ba thước, hắn là quá hưng phấn.
Hắn vội vàng đi cầu kiến Hà Vũ Phong, thủ hạ chết ở trong tay Lăng Hàn, Hà Vũ Phong hẳn là sẽ cực kỳ phẫn nộ.
Mã Ngọc Hải cũng coi như một nhân vật, bởi vậy sau khi hắn bái kiến không lâu, Hà Vũ Phong vẫn tiếp kiến hắn.
- Lấy lòng thì không cần nói, ta đã chán nghe rồi.
Hà Vũ Phong nhàn nhạt nói, cực kỳ trực tiếp.
Mã Ngọc Hải có chút xấu hổ, nhưng đối phương nghiễm nhiên là một cấp bậc như lão tử mình, hắn làm sao dám có ý kiến? Hắn vội vàng nói:
- Hà thiếu, xảy ra chút việc.
- Sự tình gì?
Hà Vũ Phong nhìn về phía hắn hỏi.
Mã Ngọc Hải lập tức cảm thấy áp lực như núi, cái này là chuẩn Thiên Tôn, một ánh mắt cũng để cho hắn thiếu chút nữa sụp đổ. Hắn điều chỉnh tâm tính, lúc này mới nói:
- Thủ hạ của Hà thiếu, Tần Sương đại nhân có khả năng bị người giết!
Ánh mắt của Hà Vũ Phong mãnh liệt, ba, Mã Ngọc Hải lập tức đặt mông ngồi trên mặt đất.
Đây mới là uy thế chính thức của chuẩn Thiên Tôn!
- Ngươi làm sao biết được?
Hà Vũ Phong thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.
Tần Sương chỉ là một con chó của hắn mà thôi, hắn tự nhiên sẽ không để ý đối phương sống hay chết, nhưng nói như thế nào kia cũng là người của hắn, nếu quả thật bị ai giết, cái này gọi là đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, hắn tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Mã Ngọc Hải nguyên bản đã biên tốt một đống nói dối, nhưng bị Hà Vũ Phong nhìn như vậy, những lời nói dối kia toàn bộ chạy đến chân trời, vội vàng một năm một mười nói ra chân tướng, không dám có bất kỳ thêm mắm thêm muối.
Sau khi Hà Vũ Phong nghe xong, không khỏi cười lạnh:
- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ nha, ngay cả đệ tử võ viện cũng dám mưu hại?
Mã Ngọc Hải vừa mới từ mặt đất đứng lên, nghe vậy lại sợ tới mức đặt mông ngồi xuống, dù hắn là siêu cấp Đế Tinh tầng tám đỉnh phong thì như thế nào, đối mặt chuẩn Thiên Tôn chỉ như là con sâu cái kiến.
- Tần Sương vì ngươi mà chết, ngươi tự đoạn hai tay, lại đi Phá Vân Hỏa Sơn nghỉ ngơi một năm.
Hà Vũ Phong mở miệng.
Mã Ngọc Hải nào dám có ý kiến, liền vội vàng gật đầu, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ sợ hãi.