- Lâm tiên tử, nghe ngươi nói, lệnh tôn muốn trợ giúp ta tăng lên tu vi?
Lăng Hàn hỏi.
- Không sai.
Lâm Phiêu Tuyết gật đầu.
- Ta có thể mang lên mấy người hay không?
Lăng Hàn bắt đầu cò kè mặc cả, Lâm Tiêu Dương là ai? Con của Thất Bộ Thiên Tôn, bản thân cũng là một vị Lục Bộ Thiên Tôn, đại nhân vật như vậy nói muốn giúp hắn tăng lên tu vi, tuyệt đối không phải nói lấy chơi, cơ hội tốt tự nhiên không thể bỏ qua rồi.
Lâm Phiêu Tuyết kinh ngạc, sửng sốt một chút mới nói:
- Được ngược lại là được, nhưng cũng không phải ai cũng thừa nhận được huấn luyện như thế.
- Thử xem.
Lăng Hàn kêu lên Vũ Hoàng, huynh đệ đương nhiên không thể bỏ qua, sau đó lại mang Nữ Hoàng cùng Nhu Yêu Nữ, đây là thê tử nhà mình, Đại Hắc Cẩu đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua chỗ tốt như vậy, vì vậy, bốn người một chó cưỡi lấy xe ngựa của Lâm Phiêu Tuyết, xuất phát Lâm gia.
- Lâm tiên tử không có tiến vào võ viện sao?
Trên đường, Lăng Hàn nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, không khỏi hỏi.
- Không có.
Tuy gia thế của Lâm Phiêu Tuyết kinh người, lại một chút kiêu ngạo cũng không có, nhu hòa như nước, nàng nói.
- Kỳ thật đệ tử đại gia tộc chính thức đều không tiến vào võ viện, trong gia tộc bồi dưỡng tới trình độ nhất định, sẽ đưa ra Ngoại Vực chiến đấu, chỉ cần có thể sống sót, như vậy tiền đồ đều sẽ không kém.
Ví dụ như nàng?
Lăng Hàn không khỏi ngẩn người, hắn đã nghe nói rất nhiều sự tình về Ngoại Vực chiến trường, đột nhiên rất muốn đi xem một chút.
- Ngươi bây giờ đi Ngoại Vực chiến trường, còn sớm lắm.
Lâm Phiêu Tuyết nghiêm mặt nói.
- Ngoại Vực chiến trường tàn khốc, vượt xa ngươi tưởng tượng, ngươi phải chuẩn bị càng thêm đầy đủ.
Lăng Hàn gật đầu, không hề nói sự tình Ngoại Vực chiến trường nữa.
Xe ngựa đi rất nhanh, một sinh linh Tiên Kim làm cước lực, tốc độ đương nhiên kinh người, xuyên việt mà qua không gian, không sai biệt lắm mười ngày sau, bọn hắn đi tới một sơn mạch, tiến nhập môn hộ nào đó, sau đó vô số sơn mạch trở nên càng thêm rộng lớn, giống như tiến nhập một thế giới khác.
Bọn hắn đều xuống xe ngựa, Kim Ngưu lười biếng nằm sấp lấy, lộ ra cực kỳ nhàn nhã.
Năm người bước chậm mà đi, mỗi một ngọn núi đều có kiến trúc, thỉnh thoảng có thể chứng kiến hài tử cười hì hì mà qua, không chút nào sợ người lạ, ngược lại nhìn bốn người Lăng Hàn không rời mắt, mà Đại Hắc Cẩu thì thành đối tượng trọng điểm vây xem, dù sao chó mặc một cái quần lót thiết, lại hèn mọn bỉ ổi như vậy cực kỳ hiếm thấy.
Lâm Phiêu Tuyết ôn nhu như nước, một bên lấy ra vài thứ phân cho những hài tử này, một bên giới thiệu cho đám người Lăng Hàn.
Đây là chỗ ở của Lâm gia, nhưng lại không chỉ là Lâm gia, còn có thân hữu của Lâm gia.
Ví dụ như người nhà của mẫu thân Lâm Phiêu Tuyết, toàn bộ đều ở chỗ này, toàn bộ người của Lâm gia không sai biệt lắm có hơn mười vạn.
Lâm gia Tiên Vương vô số, nhưng đạt đến Thiên Tôn chỉ có mười người, ít đến thương cảm.
Có Thất Bộ Thiên Tôn chỉ điểm, Thiên Tôn lại chỉ có như vậy, có thể thấy được thành tựu Thiên Tôn khó khăn như thế nào.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Phiêu Tuyết, Lăng Hàn gặp được Lâm Tiêu Dương.
Đây là con trai trưởng của Lâm Lạc, cũng là chưởng môn nhân của Lâm gia hiện tại, Lâm Lạc một mực ở chiến trường tọa trấn, Thất Bộ Thiên Tôn là quân chủ lực đối kháng Cuồng Loạn, ở đâu rút ra thời gian trở lại.
Lâm Tiêu Dương nhìn về phía trên bất quá hai mươi tuổi, anh tuấn, dáng người thon dài, trên người không có một tia uy áp, bình thường như phàm nhân.
Đây mới thực là Phản Phác Quy Chân rồi.
- Bái kiến tiền bối!
Lăng Hàn cung kính hành lễ.
Vũ Hoàng, Nhu Yêu Nữ, Đại Hắc Cẩu cũng đồng dạng hành lễ, ngay cả Nữ Hoàng cũng đè xuống ngạo khí, có chút khẽ chào.
Tính nết của Lâm Tiêu Dương rất giống con gái, mây trôi nước chảy, tựa hồ vĩnh viễn không có nóng tính. Hắn khoát khoát tay nói:
- Ta nghe rất nhiều sự tình của ngươi, rất không tệ, ta, còn có Chu sư đệ đều ôm kỳ vọng rất lớn với ngươi.
Một vị Lục Bộ Thiên Tôn rõ ràng khen ngợi như vậy, nếu như truyền đi, Lăng Hàn nhất định sẽ lập tức danh chấn một phương.
- Ta không phải loại người ưa thích nghe lời khách sáo, muốn hồi báo ta, vậy thì mau chóng tăng tu vi lên đi.
Lâm Tiêu Dương nói.
- Ta đã mở ra Cửu Tử trì cho các ngươi, Phiêu Tuyết sẽ mang bọn ngươi đi qua, lại chỉ cách dùng.
Lục Bộ Thiên Tôn đương nhiên rất bận rộn, đám người Lăng Hàn đều gật đầu, Lâm Tiêu Dương có thể rút ra thời gian nhìn bọn họ đã rất tốt.
Lâm Phiêu Tuyết mang mọi người ly khai, rất nhanh liền đi tới một trên ngọn núi, đỉnh núi có một cái ao, bốc lên sương mù màu xanh lá, tràn đầy tinh hoa thảo mộc.
- Đây là Cửu Tử trì.
Lâm Phiêu Tuyết nói.
Đám người Lăng Hàn đều kinh ngạc, cái ao tràn này đầy sinh khí, hẳn gọi là Sinh Mệnh trì mới đúng, vì sao sẽ cửu tử?
Lâm Phiêu Tuyết lắc đầu:
- Thiên Địa tạo vật tràn đầy thần kỳ, cực tử mà sinh, mà trong cực sinh cũng cất giấu sát cơ cực lớn.
Nàng dừng một chút:
- Dưới đáy ao này có một viên Thần Mộc, lúc trước chính là Mộc Chi Bản Nguyên đắc đạo, xông lên tầng chín, thế nhưng bị Thiên Địa ghen ghét, thời điểm trùng kích Thiên Tôn vị thất bại vẫn lạc. Thần Mộc tinh hoa dồi dào, chính là tuyệt thế đại dược, nhưng lúc trước Thần Mộc vẫn lạc, bị Thiên Địa Lôi Đình trảm diệt, lại ẩn chứa sát cơ vô tận.
- Về sau cái ao này được gia tổ tế luyện, gia nhập rất nhiều đại dược, lại có thủ đoạn của Thất Bộ Thiên Tôn, khiến cho thảo mộc tinh hoa bên trong trở nên càng ngày càng kinh người, nhưng đồng thời, sát cơ trong đó cũng càng ngày càng cuồng bạo.
- Tiến vào trong đó, cửu tử nhất sinh.
Lâm Phiêu Tuyết nghiêm nét mặt nói:
- Bất quá, nếu có thể vượt qua sát kiếp trong dược lực, như vậy chỗ tốt cũng là vô cùng.
Lăng Hàn nhìn về phía Nữ Hoàng, Nhu Yêu Nữ cùng Vũ Hoàng, ba người đều gật đầu.
- Vì cái gì không nhìn cẩu gia?
Đại Hắc Cẩu kêu gào.
- Các ngươi coi cẩu gia là hạng người ham sống sợ chết sao?
- Lần ân tình này, chúng ta ghi nhớ trong lòng!
Bốn người Lăng Hàn đều nhìn Lâm Phiêu Tuyết nói, không nhìn Đại Hắc Cẩu.
Lâm Phiêu Tuyết thì gật đầu:
- Cũng là vì thiên hạ đại cục.
Lấy thực lực của Lâm gia, kỳ thật đã không cần đám người Lăng Hàn cảm kích, mục đích rất đơn giản, chính là muốn đối kháng Cuồng Loạn.
- Các ngươi nhập trì tu luyện, ta hộ pháp thay các ngươi.