Lăng Hàn theo lời buông tay, Đại Hắc Cẩu lập tức nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy còn vừa gọi:
- Bản tọa áp trận cho ngươi, nếu không địch lại, Cẩu gia liền ra cứu ngươi!
Hưu, nó liền chạy đến không còn hình bóng.
Con chó hoang này, tham sống sợ chết.
Lăng Hàn cũng không thèm để ý, thậm chí còn nhắm hai mắt lại, vô cùng tùy ý.
Bốn tên thủ vệ thì run rẩy, ngay cả Phục Minh cũng đính vào tường thành, tứ chi rũ cụp, sống hay chết cũng không biết, nếu người Liễu gia tới, hỏi một chút, bọn hắn trả lời như thế nào?
Sợ cái gì liền đến cái đó, chỉ một lúc sau, hưu, liền có ba đạo nhân ảnh bay tới.
Mặc dù ba người cơ hồ là đồng thời đến, nhưng bọn hắn không phải chung một chỗ, mà là từ ba chỗ hẻo lánh trong thành phân biệt chạy tới.
- Tình huống như thế nào?
- Phục Minh làm sao thụ thương rồi?
- Người này là ai?
Ánh mắt ba người quét qua, đều lộ ra vẻ giận dữ.
Ai to gan như vậy, dám chạy đến Liễu gia động thủ đả thương người, hơn nữa còn làm hỏng tường thành của Liễu gia.
- Là hắn!
Bốn tên thủ vệ vội vàng chỉ Lăng Hàn.
- Hắn gọi Lăng Hàn.
- Lăng Hàn?
Ba người này đều nhíu mày lại, giống như chưa nghe nói qua cái tên này.
- Có chút quen tai.
Một người trong đó vắt hết óc nghĩ một lát, cảm thấy giống như ở nơi nào nghe qua danh tự này, không khỏi ra sức nghĩ.
- Hừ, ta chẳng cần biết ngươi là ai, dám chạy đến Liễu gia hành hung, ngươi đây là chán sống!
Một nam áo xanh tử nói, hắn là Tiên Vương tầng ba, mặt mũi tràn đầy ngạo khí.
- Coi như ngươi là tầng chín, đến nơi đây cũng chỉ có quỳ xuống.
Đây là ngạo khí của người Liễu gia, chẳng cần biết ngươi là ai, cho dù là Tiên Vương tầng chín lại như thế nào, hắn cũng không sợ.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Thật đúng là phách lối bá đạo đã quen, cũng không biết người ta là dễ nói chuyện.
Hắn phất tay, rút tới nam tử áo xanh, đồng dạng hững hờ, đồng dạng cách không một kích, giống như đang con ruồi.
Ba!
Một chưởng vỗ qua, nam tử áo xanh lập tức bị đánh bay, nặng nề cắm ở trong cái khe của tường thành, liên tiếp Liễu Phục Minh, lúc lên lúc xuống, giống như muốn tu bổ khe hở kia vậy.
- Ngươi thật to gan, lại còn dám ra tay?
Nam tử áo đỏ quát chói tai, người này thật sự là quá to gan lớn mật, còn làm càn như thế?
- Ngươi cũng chung một chỗ đi!
Lăng Hàn lại vung một chưởng, ba, nam tử mặc áo đỏ cũng khắc vào trong cái khe.
- Ngươi là Lăng Hàn, cái Lăng Hàn kia!
Người cuối cùng kia rốt cục nghĩ tới, hắn ở đâu nghe qua tên Lăng Hàn, nhưng đầu vừa nhấc, đã thấy hai người bên cạnh đã mất tung ảnh, tìm tìm, liền phát hiện hai người bọn họ cũng chung một chỗ khắc vào trong tường thành.
Quá hung tàn.
Hắn nghĩ đến truyền thuyết liên quan tới Lăng Hàn, giết hơn mười Tiên Vương của chín đại hào môn, đó đều là Tiên Vương tầng chín đỉnh phong, cho dù là thế lực Thiên Tôn như bọn hắn, bồi dưỡng một Tiên Vương tầng chín đỉnh phong cũng cần mấy kỷ nguyên, vẫn lạc một cái liền đại biểu cho vô số tài nguyên hóa thành nước chảy.
- Biết ta là ai?
Lăng Hàn cười một tiếng, nhưng tay phải vẫn không do dự rút ra ngoài.
Ba, người cuối cùng cũng bị đánh bay, khắc vào trong tường thành.
- Con người của ta làm việc từ trước đến nay công bằng, nếu là ta đánh vỡ tường đánh, liền sẽ gia cố nó lại.
Lăng Hàn lẩm bẩm.
Bốn tên thủ vệ kia nghe xong, khóe miệng đều co giật, thầm nghĩ nào có sửa tường như ngươi, dùng từng Tiên Vương đi lấp, đây cũng quá xa xỉ a, mà Liễu gia cũng sẽ bị tức điên.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau lại có Tiên Vương xuất hiện.
Lần này người tới nhiều hơn, bởi vì khoảng cách cảnh báo phát ra thời gian càng lâu, người nhận được tin tức đương nhiên cũng càng nhiều, hơn nữa thu được cảnh báo tới chậm, cái này tự nhiên là tồn tại thực lực cường đại.
Hưu hưu hưu, mười Tiên Vương phân từ các ngõ ngách trong thành bay tới.
- Ừm?
Bọn hắn nhìn thấy tường thành phá, trong đó còn lấp bốn tên Tiên Vương của gia tộc mình, trong mắt mỗi một cái đều bắn ra hàn mang.
Là ai lớn mật như thế, muốn chết phải không?
- Hỗn trướng, thế mà còn dám ngồi, còn không quỳ xuống đến nhận lấy cái chết!
Một thanh niên nhảy ra ngoài, tu vi của hắn chỉ có tầng hai, nhưng phụ cận có tộc nhân tầng năm, tầng sáu, hắn tự nhiên lực lượng mười phần, không hề sợ hãi.
- Ồn ào!
Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, hư không huy chưởng.
- Lớn mật!
Có hai tên Tiên Vương tầng sáu lập tức gầm thét, lại dám ở trước mặt bọn hắn quát tháo? Bọn hắn nhao nhao xuất thủ, nghênh kích về phía Lăng Hàn.
Bành! Bành! Bành!
Ba tiếng vang, hai tên Tiên Vương tầng sáu kia lại thêm người trẻ tuổi trước đó đều bị đánh bay, đồng dạng khắc vào trong tường thành.
Cái này!
Tiên Vương khác của Liễu gia ai cũng thấy mà toàn thân ứa ra hàn khí, đây cũng quá mãnh liệt đi, Tiên Vương tầng sáu ở trước mặt hắn làm sao giống như đồ chơi vậy, tùy ý một tay liền tát bay?
Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn tường thành, lẩm bẩm:
- Vẫn thiếu mười cái, lại điền vào mười mấy người, tường thành liền có thể “khôi phục” rồi.
Nghe nói như thế, những Tiên Vương kia của Liễu gia đều bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, ai cũng nhao nhao lui lại, hiện tại ở trong bọn họ mạnh nhất cũng bất quá là Tiên Vương tầng năm, ở trước mặt Lăng Hàn giống như con cừu nhỏ bé.
Ông!
Một cỗ áp lực đáng sợ giáng lâm, một cường giả từ trên bầu trời rơi xuống, trên người có chín đạo dị sắc quấn quanh.
Tiên Vương tầng chín tới, rốt cục có cường giả chân chính xuất hiện.
- Thất Uyên lão tổ!
- Là Thất Uyên lão tổ tới.
- Lão tổ, mau mau xuất thủ, trấn áp hung nhân này!
Những Tiên Vương kia của Liễu gia cùng nhau kêu lên, hiện tại tới người tâm phúc, bọn hắn lập tức liền cứng rắn.
Tên Tiên Vương tầng chín này gọi Liễu Thất Uyên, hắn nhìn Lăng Hàn, trầm giọng nói:
- Nguyên lai là Lăng đạo hữu giá lâm, sao không nói rõ thân phận, cũng tốt để hàn gia hảo hảo chiêu đãi.
Cái gì!
Nghe nói như thế, những người kia của Liễu gia đều kinh ngạc đến ngây người, lão tổ có phải điên rồi hay không, thế mà khách khí với một hung đồ như thế? Bọn hắn là Liễu gia a, có Tam Bộ Thiên Tôn tọa trấn, đừng nói Tiên Vương tầng chín, coi như chuẩn Thiên Tôn tới cũng phải cung cung kính kính, khách khí.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Ta là tới đòi nợ, ngươi miễn cưỡng cũng có thể xem như người phụ trách đi, ta liền hỏi ngươi một chút, các ngươi phái người đi võ viện vây công ta, phải làm sao bồi thường tổn thất cho ta?