Nhưng Lăng Hàn không có mang bọn người Lăng Kiến Tuyết, Lăng Phi Phàm tiến vào võ viện, mà để chính bọn hắn xông Cửu Tuyệt Trận, nếu không, tiến vào võ viện lại như thế nào, làm cái nhị thế tổ sao?
Hắn đối với nhi tử cùng cháu trai của mình đương nhiên cực kỳ an tâm, tin tưởng bọn hắn nhất định có thể quá quan.
Quả nhiên, Lăng Kiến Tuyết, Lăng Phi Phàm cũng không cô phụ kỳ vọng của hắn, nhẹ nhõm xông qua Cửu Tuyệt Trận, ngay cả Trần Sương Sương cũng miễn cưỡng quá quan, nhưng An Tú Nhi lại tư chất không đủ, chỉ có thể phụ thuộc vào Lăng Phi Phàm.
Chúng Thiên Tôn đến dậy sóng rất nhanh liền lắng xuống, bọn hắn cũng không lâu lắm liền đi Ngoại Vực chiến trường, đây là chức trách của bọn hắn.
Lăng Hàn không có đi, hắn cùng Nữ Hoàng đều muốn bắt đầu xung kích Thiên Tôn.
- Phu quân, ngươi có biết hiện tại đại đa số người đều cho là ngươi chết rồi không?
Nhu Yêu Nữ từ bên ngoài trở lại, cười nói với Lăng Hàn.
- Ta làm sao lại chết rồi?
Lăng Hàn hỏi.
- Ngươi hơn một kỷ nguyên đều không có chút tin tức nào truyền ra, tất cả mọi người nói ngươi xung kích Thiên Tôn vị thất bại, hóa thành cổ nhân.
Nhu Yêu Nữ hé miệng cười nói.
Lăng Hàn sững sờ, mới nghĩ đến mình quả thật có một kỷ nguyên không thò đầu ra, bị người hoài nghi hóa đạo cũng bình thường.
Dùng hắn yêu nghiệt, hẳn là ở trong vài ức năm liền đạt đến Tam Bộ thậm chí Tứ Bộ Thiên Tôn, nhưng một kỷ nguyên không có tin tức truyền ra, đây không phải là vẫn lạc thì là cái gì?
Lăng Hàn không khỏi hiếu kì, hiện tại bọn người Kỷ Vô Danh, Hỏa Phù Dung như thế nào, hẳn đã thành tựu Thiên Tôn, chỉ không biết đạt đến độ cao như thế nào.
Hắn đơn giản tìm hiểu một chút, phát hiện Kỷ Vô Danh, Hỏa Phù Dung đã sớm rời võ viện, đi Ngoại Vực chiến trường, không chỉ bọn hắn, còn có Dị, Nghiêm Tiên Lộ,… thiên kiêu đến từ Tiên Vực vị diện đều đi.
Một kỷ nguyên, bọn hắn đều đã đạt đến tầng chín, ở trong chiến trường vực ngoại huyết chiến, tìm kiếm thời cơ đột phá.
Về phần hiện tại bọn hắn như thế nào, Lăng Hàn không biết, dù sao Ngoại Vực chiến trường quá xa, thiên kiêu cũng quá nhiều, rất nhiều người dù chết vô số năm có lẽ cũng sẽ không ai biết.
Về sau lại đi Ngoại Vực chiến trường là được.
Lăng Hàn quyết định cùng Nữ Hoàng xuất phát, tìm kiếm hạch tâm của thế giới này, hoàn thành một bước cuối cùng của bọn hắn ở chuẩn Thiên Tôn.
Nhưng hai người còn không có lên đường, đã thấy Trần Sương Sương tìm tới.
- Thế nào?
Lăng Hàn hỏi, mặt mũi con dâu tràn đầy thần sắc lo lắng, giống như gặp phiền toái.
- Có phải Kiến Tuyết khi dễ ngươi hay không?
Hắn cười nói.
Trần Sương Sương lắc đầu, lại nhịn không được rơi xuống hai hàng nước mắt:
- Kiến Tuyết cùng Phi Phàm đều bị người đả thương!
- Ừm?
Lăng Hàn lập tức đứng dậy, được rồi, hắn còn ở nơi này, thế mà có người dám khi dễ con cùng cháu trai của hắn.
Hắn trước không đi quản chuyện báo thù, vội vàng cùng Trần Sương Sương đi tới chỗ ở của hai cha con, quả nhiên, hai người đều nằm, trên thân tất cả đều là tổn thương.
Lăng Hàn trước quan sát một chút, phát hiện hai người chỉ thụ trọng thương, không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người này đều có đan dược hắn luyện chế, sau khi ăn vào, chẳng những tính mệnh không ngại, cũng sẽ không đối với ngày sau tiến cảnh có ảnh hướng trái chiều.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới hỏi:
- Đây là có chuyện gì?
Chuyện là như thế này.
Lăng Phi Phàm người này cá tính phi dương, không giống Lăng Kiến Tuyết lão thành, bình tĩnh, hắn càng giống Lăng Hàn, bởi vậy, hắn phong mang tất lộ, dễ dàng gây chuyện.
Nên hắn cũng bởi vì một chuyện nhỏ cùng một Tiên Vương tầng một khác đánh nhau, hai người đánh một trận, đối phương thua, kết quả người kia lại là tiểu đệ của một Tiên Vương tầng chín, trực tiếp nhờ cường giả này xuất thủ.
Nguyên bản, Tiên Vương tầng một đánh nhau, làm sao lại dẫn xuất tầng chín chứ?
Cái nồi này lại đến phiên Lăng Hàn cõng.
Bởi vì Tiên Vương tầng chín này... Gọi Ngự Vô Địch!
Ngự gia cùng Lăng Hàn có thể nói là lão oan gia, cho nên, Ngự Vô Địch vừa nghe nói người này họ Lăng, không nói lời gì liền chạy ra, hành hung Lăng Phi Phàm một trận.
Theo lý thuyết, trong võ viện nghiêm cấm Tiên Vương cao giai xuất thủ với Tiên Vương cấp thấp, trừ khi chênh lệch ở trong hai cảnh giới.
Ngự Vô Địch dám làm như thế, đó là bởi vì phụ thân của hắn, Ngự Hư Tiên Vương, hiện tại chẳng những thành Thiên Tôn, hơn nữa còn bước vào Nhị Bộ.
Ngự Hư Tiên Vương ban đầu ở Tiên Vực thiếu chút nữa thành tựu Thiên Tôn, cần cũng chỉ là nhiều thời gian hơn hay là một điểm cơ duyên, đi vào Viêm Sương vị diện, hoàn cảnh tu luyện nơi này đủ tốt, lại thêm có một kỷ nguyên, tự nhiên để hắn bước ra Nhất Bộ.
Hắn rất bất phàm, qua nhiều năm như thế lại thành công bước ra bước thứ hai.
Lão tử thành tựu Thiên Tôn, Ngự Vô Địch đương nhiên có thể khoa trương, hắn không có thành tựu tiên chủng hoàn mỹ, trên thực tế đây cũng chỉ là một âm mưu, hi vọng thành tựu Thiên Tôn vô cùng xa vời, liền ở chỗ này xưng vương xưng bá.
Cũng bởi vì Lăng Phi Phàm họ Lăng, cho nên hắn liền đánh Lăng Phi Phàm trọng thương, không có nguyên nhân khác, chính là khó chịu cái họ này, liền đánh đối người.
Lăng Kiến Tuyết biết, liền đi tìm Ngự Vô Địch lý luận, kết quả... lại đánh.
Hắn ngược lại không yếu hơn Ngự Vô Địch, ai bảo Ngự Vô Địch ở chỗ này kinh doanh nhiều năm, có thật nhiều bằng hữu tầng chín, những người này đồng loạt ra tay, Lăng Kiến Tuyết tự nhiên không địch lại, đồng dạng bị đánh trọng thương.
Sự tình chính là đơn giản như vậy.
Sắc mặt Lăng Hàn âm trầm, đều cho là hắn đã chết rồi sao, dám khi dễ con cùng cháu trai của hắn như thế?
Cái này vẫn là Ngự Vô Địch không biết thân phận của phụ tử Lăng Kiến Tuyết, nếu không, nói không chừng hắn cũng không phải hạ nặng tay, mà là hạ tử thủ.
A, hắn một kỷ nguyên không có giết người, tất cả mọi người quên hắn tồn tại đúng hay không?
Tốt, vậy hắn liền đến giết người!
Lăng Hàn nhìn Trần Sương Sương nói:
- Chiếu cố tốt hai người bọn họ, ta đi giết người.
Trần Sương Sương không khỏi kích động, xưa nay nàng không biết mình nghe được hai chữ giết người lại sẽ có loại xúc động rơi lệ.
Đây chính là võ viện, quy củ sâm nghiêm, là Thiên Tôn định ra.
Lăng Hàn lại là không chút do dự muốn đi giết người, đây là một phụ thân phẫn nộ cùng yêu thương.
Võ viện rất lớn, nhưng đối với Lăng Hàn mà nói lại rất nhỏ, hắn từng bước đi tới, ngay cả nửa nén hương thời gian cũng chưa tới, cũng đã tới dưới ngọn núi của Ngự Vô Địch.