Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3118: Một người độc lập



- Ngươi nghỉ ngơi trước một chút.

Lăng Hàn thu Nữ Hoàng vào Tiên Khách Cư, bọn hắn khôi phục chỉ cần từ bản thân xuất phát, không cần câu thông Thiên Địa, bởi vậy ở chỗ nào đều được.

Ở trong Cư Tiên Khách đương nhiên an toàn.

Lăng Hàn tế ra Tiên Ma kiếm, toàn lực ứng phó.

Từng đạo kiếm mang vung chém, hắn lại vận chuyển Ngũ Hành Lôi Thuật, không ngừng oanh ra Lôi Quang đáng sợ, dưới một kích liền có thể giết chết mấy chục con quái vật, chỉ là số lượng quái vật thật sự là nhiều lắm, còn liên miên không ngừng tuôn qua, rất nhanh liền bao phủ Lăng Hàn.

...

Đại quân một đường lui, rất nhanh liền đi tới đạo phòng tuyến thứ hai, nơi này còn đang tiến hành kiến tạo công sự phòng ngự, tường thành xa xa không có thành hình.

- Chuyện gì xảy ra, sao các ngươi lui trở lại?

Một Thiên Tôn phụ trách chỉ huy trấn giữ nơi này hỏi.

Chu Nham thật lòng bẩm báo, để một tên Thiên Tôn khác sợ hãi.

Tần suất công kích của Cuồng Loạn càng lúc càng nhanh, nguyên bản như loại đại quy mô công kích này mấy ngàn vạn năm mới có thể xuất hiện một lần, nhưng vài ức năm gần đây lại không ngừng gia tốc, mấy chục vạn năm một lần, mấy vạn năm một lần, mấy ngàn năm một lần.

Lần trước công kích như vậy là lúc nào?

Bảy trăm năm trước.

Vẻn vẹn chỉ đi qua chút thời gian như vậy, quy mô công kích cực lớn lại tới?

Vậy phải làm sao bây giờ?

Mặc dù bọn hắn đang gia tăng kiến thiết đạo tường thành thứ hai, nhưng ít ra còn cần hai trăm năm thời gian.

- Chỉ có tử chiến!

Chu Nham nói.

- Nơi này tuyệt không thể thất thủ, nếu không... Chúng ta liền để đại quân Cuồng Loạn tiến quân thần tốc.

Một tên Thiên Tôn khác gật đầu, hắn lệnh tất cả mọi người dừng lại kiến trúc công sự, chuẩn bị chiến đấu.

Chỉ là một hồi, đại bộ đội của Cuồng Loạn đánh tới.

- Mới chỉ như thế?

Một tên Thiên Tôn khác nói, nghe Chu Nham nói Cuồng Loạn lại phát động một đợt quy mô tiến công cực lớn, nhưng từ hiện tại đến xem, đây còn không đến mức để bọn người Chu Nham bỏ thành mà chạy.

Chu Nham cũng sững sờ, mặc dù đại quân Cuồng Loạn đuổi tới y nguyên đầy khắp núi đồi, nhưng so sánh với tình cảnh bên tường thành, lại không thể so sánh nổi.

- Lăng Hàn!

Hắn thì thào nói.

- Cái gì?

Một tên Thiên Tôn khác kỳ quái nhìn tới, hắn đây là ý gì?

- Ta nghĩ, sở dĩ đại quân Cuồng Loạn sẽ trở nên ít như vậy, chỉ sợ là bởi vì một người.

Chu Nham thở phào một hơi dài, biểu lộ trên mặt phức tạp không nói ra được.

- Làm sao có thể!

Một tên Thiên Tôn khác kinh hô.

- Nơi đây có Thiên Địa áp chế, ngay cả Thất Bộ Thiên Tôn đến nơi này cũng phải chịu ảnh hưởng, so sánh với chuẩn Thiên Tôn cũng cường đại có hạn, làm sao có thể ngăn cản được quy mô công kích cực lớn?

- Bởi vì... Người này là Lăng Hàn a!

Chu Nham nói.

- Lăng Hàn? Lăng Hàn nào?

Một tên Thiên Tôn khác mặt mũi tràn đầy kỳ quái.

- Lăng Hàn một kỷ nguyên trước, ở trên tổng bảng lưu danh kia.

Chu Nham nói, không hổ là Lăng Hàn a, vô cùng yêu nghiệt, vô cùng cường đại.

- Lăng Hàn kia?

Một tên Thiên Tôn khác cũng nghĩ ra, lúc này, đại quân Cuồng Loạn đã đánh tới, hắn cũng gia nhập chiến đoàn. Mặc dù nơi này áp chế tu vi, hắn chỉ có thể phát huy ra lực lượng của chuẩn Thiên Tôn, nhưng hắn dù sao cũng là Thiên Tôn, chiến lực vượt xa chuẩn Thiên Tôn.

- Hắn không phải đã thành phế nhân sao?

Hắn kỳ quái nói.

Chu Nham lắc đầu, bật cười nói:

- Nếu hắn là phế nhân, vậy bản tôn chính là phế vật trong phế vật.

- Ừm?

Một tên Thiên Tôn khác kinh ngạc, hắn biết năm đó Lăng Hàn xác thực yêu nghiệt, nhưng cần để cho Chu Nham tự hạ mình như thế sao?

Chu Nham không nói gì thêm, tình hình chiến đấu thực sự kịch liệt.

Không có tường thành, mỗi người đều chỉ có thể dục huyết phấn chiến, không biết có bao nhiêu người vì thế hi sinh.

Nhưng bởi vì đại quân Cuồng Loạn xông tới số lượng đại giảm, lại bị kéo dài chiến tuyến, cho nên bọn hắn vẫn ổn định trận cước, để chiến sự lâm vào trạng thái vô cùng phải giằng co.

Cái này tự nhiên là bởi vì Lăng Hàn, nhưng bây giờ ai cũng không để ý tới vị anh hùng này, bởi vì một khi bọn hắn thất bại, vậy kết cục y nguyên hỏng bét.

Mười ngày, một tháng!

Trận chiến này kéo dài suốt bốn mươi bảy ngày, thẳng đến tầng hai, tầng ba, tầng bốn không gian đều rút ra cường giả tới trợ giúp, lúc này mới tiêu diệt toàn bộ đại quân Cuồng Loạn.

- Cái gì, Lăng Hàn thế mà ở chỗ tường thành độc chiến đại quân?

Nghe được tin tức này, tất cả mọi người chấn kinh đến nói không ra lời.

Ở dưới các cường giả dẫn đầu, Viêm Sương vị diện bắt đầu thu phục đất mất, thời điểm bọn hắn đi vào chỗ tường thành, chỉ thấy tường thành đã bị phá hư phải bảy tám phần, mà bên ngoài tường thành, thì thi thể chất đống như núi cao, một tòa lại một tòa.

Cái này!

-... Phía trước còn có tiếng đánh nhau!

Có người thính tai.

- Sẽ không còn chiến đấu chứ!

Có người run giọng nói.

Cái này quá kinh khủng, bất kỳ một núi thây nào, số lượng quái vật liền đủ để ở dưới tình huống bình thường giết chết một Nhất Bộ Thiên Tôn, mà ở chỗ này, có vị diện áp chế lực lượng, những chuẩn Thiên Tôn này thậm chí có thể mai táng Nhị Bộ Thiên Tôn.

Nhưng bây giờ thì sao, núi thi đếm không hết, lại bị Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng chém.

Để cho người ta làm sao tin tưởng?

Bọn hắn tiến về phía trước, đi qua núi thi này đến núi thi khác, nhìn mà bọn hắn đều kinh hãi.

Chỉ sợ quái vật mà Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng giết chết, so với những người khác cộng lại còn nhiều!

Càng đi về phía trước, bọn hắn liền thấy được một màn cả đời khó quên.

Lăng Hàn một người đứng trên đống thi thể, mà mấy trăm con quái vật thì ở các ngõ ngách xung kích, nhưng tới một cái liền giết một cái, đến hai cái liền giết một đôi, bóng người kia giống như núi lớn, vĩnh viễn cũng sẽ không ngã xuống.

Cứ như vậy thời gian mấy hơi thở, tất cả quái vật toàn bộ bị tiêu diệt, chỉ còn lại có Lăng Hàn còn đứng ngạo nghễ ở chỗ cao, vừa xem phía trước, bễ nghễ vô địch.

Tất cả mọi người, thần hồn đều bị đoạt.

Hô!

Lăng Hàn cũng đặt mông ngồi xuống, liên tục kịch chiến gần năm mươi ngày, cho dù là hắn cũng đạt tới cực hạn, lực lượng trong cơ thể chỉ còn lại có một chút, càng tràn đầy cảm giác mệt mỏi.

Loại cường độ chiến đấu này quá lớn, lớn đến để cho yêu nghiệt như Lăng Hàn cũng không chịu đựng nổi.

- Lăng Hàn!

- Lăng Hàn!

- Lăng Hàn!

Phía dưới, tất cả mọi người đang gọi, ánh mắt nhìn hắn phảng phất như kính ngưỡng một vị Thần linh.

Đó là phế nhân sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.