Trong cơ thể hắn tổng cộng có tám Thiên Tôn ký hiệu, từng cái vận chuyển, trợ giúp hắn câu thông Thiên Địa, rút ra đại lượng lực lượng bản nguyên, tăng lên tu vi.
Lăng Hàn có một loại minh ngộ, hắn hẳn là vĩnh viễn không có khả năng tu bước đầu tiên của Thiên Tôn đến cực hạn, bởi vì đó căn bản không có cuối cùng, mỗi một tế bào trong cơ thể đều là một vị diện, có thể không ngừng lớn mạnh, vĩnh viễn vô bờ bến.
Hoặc là nói, cực hạn chính là lực lượng chung cực của một vị diện, cái kia lại cần bao nhiêu tuế nguyệt mới có thể đạt thành?
- Nếu như ta muốn, hẳn là tùy thời có thể bước vào Nhị Bộ.
Lăng Hàn thầm nghĩ, trạng thái của hắn bây giờ rất kỳ quái, rõ ràng đã sớm có thể dẫn động năng lượng Hư Tử, lại thêm hiện tại lực lượng vị diện, hắn kỳ thật tính toán là Nhị Bộ Thiên Tôn cũng không đủ.
- Bất quá, ta cảm thấy ta ở Nhất Bộ còn không có đạt đến đại thành, rất nhiều lực lượng vị diện đều cực kỳ yếu ớt, cần thời gian rất lâu đến bồi dưỡng, bằng không thì năng lượng Hư Tử nhập thể, những tế bào này có thể sẽ chịu không được mà toái diệt, vậy thì thua lỗ.
- Cho nên còn phải từng bước một tới.
Lăng Hàn đè xuống kiên nhẫn, hiện tại hắn tu luyện chủ yếu là dựa vào bản thân, lực lượng vị diện trong cơ thể tự thành một thể, ai cũng không giúp được hắn.
Mấy ngày sau, hắn đột nhiên thu được một phong chiến thư.
Chiến thư là một người gọi Nguyên Ứng Long gửi đến, mời hắn ở ba ngày sau ra ngoài thành Tứ Hải Sơn chiến một trận.
Đây chính là Nguyên lão đại a, Lăng Hàn lắc đầu, không nghĩ tới bảy người kia vẫn không có tiếp nhận giáo huấn.
Đánh thì đánh.
Lăng Hàn tiếp nhận chiến thư, ở tầng thứ hai thậm chí tầng thứ ba, hắn không cho rằng mình còn có đối thủ. Đương nhiên, có lẽ có người yêu nghiệt, ở Nhất Bộ liền có thể có được năng lực địch nổi Nhị Bộ.
Nhưng Tam Bộ là không có khả năng!
Lăng Hàn đối với mình tràn đầy lòng tin, hắn bỏ ra thời gian lâu như vậy, nhiều lần thất bại, sắp chết mới rốt cục thu được thành tựu hiện tại, hắn không tin cái này có thể bị phục chế.
Ba ngày sau, hắn ở dưới đám người Nữ Hoàng đồng hành đi tới Tứ Hải Sơn.
- Lăng Hàn, lên núi chiến một trận!
Đỉnh núi truyền tới một âm thanh trong trẻo.
Lăng Hàn nhìn đám người Nữ Hoàng gật gật đầu, dưới chân bước một bước, đã đi tới đỉnh núi.
Chỉ thấy trên núi đứng một nam tử tuổi trẻ, thân hình cao lớn, tóc đen tung bay, khuôn mặt kiên nghị, có một loại thần thái không nói ra được bay lên.
- Ta trước thay mấy tiểu đệ tiểu muội bất thành khí kia xin lỗi ngươi.
Nam tử này nói, còn vái chào Lăng Hàn.
Cái này khiến Lăng Hàn có chút giật mình, hắn gật gật đầu nói:
- Ta đã giáo huấn qua bọn hắn.
- Bất quá, ta với tư cách lão đại của bọn hắn, không thể nào thấy bọn hắn bị khi phụ còn thờ ơ, cho nên vẫn phải lĩnh giáo Lăng huynh một chút.
Nguyên Ứng Long nói, hắn nắm hai tay lại.
- Nếu ngươi không thể ngăn cản được quả đấm của ta, vậy cũng chỉ có bị đánh.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Vậy đến đây đi.
Nguyên Ứng Long khẽ quát một tiếng, bành, dưới chân phát lực, liền vọt tới Lăng Hàn.
Hắn đấm ra một quyền, điều động lực lượng độc nhất vô nhị giữa thiên địa, lại thêm lực lượng bản thân hắn, tạo thành công kích cực kỳ cường đại, ngay cả Tiên Kim cũng chỉ có bị đánh cho nát bấy.
Lăng Hàn ra quyền đón lấy, bành bành bành, hai người kịch liệt đụng nhau.
- Ngươi quả nhiên bất phàm!
Nguyên Ứng Long lớn tiếng nói, thanh âm ầm ầm, mang theo tự tin mãnh liệt.
- Nhưng ta càng mạnh!
Hai tay hắn múa càng thêm cấp tốc.
Lăng Hàn tiện tay chống đỡ, Nguyên Ứng Long này xác thực rất mạnh, chiến lực khẳng định vượt qua Nhất Bộ phổ thông, nhưng so với hắn lại hoàn toàn không đáng chú ý. Nếu hắn nguyện ý, một quyền liền có thể đánh nổ. đối phương
Bất quá, hắn cảm thấy Nguyên Ứng Long coi như không tệ, biết trước xin lỗi, lại thay tiểu đệ ra mặt, để hắn coi trọng mấy phần.
Oanh liên tiếp mấy trăm quyền, Nguyên Ứng Long thấy bắt không được Lăng Hàn, quả quyết tế ra Thiên Tôn Bảo Khí, cũng vận chuyển Thiên Tôn Bảo thuật, một đạo Đao quang chém ra, vô cùng huyễn lệ.
Dùng tới Thiên Tôn Bảo thuật, uy lực tự nhiên là lớn.
Lăng Hàn cũng tăng cường một chút lực lượng, y nguyên cùng đối phương liều mạng ngang tay.
Nguyên Ứng Long lập tức biến sắc, trước đó liều mạng tám lạng nửa cân, hắn chỉ cho rằng lực lượng của Lăng Hàn cùng mình không sai biệt lắm, nhưng hắn đã vận dụng Thiên Tôn Bảo Khí, lại lấy Thiên Tôn Bảo thuật thôi phát, chiến lực tăng lên gấp bao nhiêu lần?
Nhưng Lăng Hàn không dùng binh khí, không cần Bảo thuật, y nguyên còn có thể không rơi vào thế hạ phong... Vậy đối phương toàn lực ứng phó, sẽ mạnh đến tình trạng gì?
Hắn biết mình đã thua, lại không cam tâm ngay cả Lăng Hàn đến cùng là thực lực gì cũng không thể biết, bởi vậy hắn hét lớn một tiếng, ngực có mấy cái phù văn nổi lên.
A, đây là Thiên Tôn ký hiệu.
Mặc dù rất mơ hồ, nhưng Lăng Hàn vẫn nhận ra được, bởi vì đây là mấy Thiên Tôn ký hiệu ngay từ đầu hắn liền nắm giữ, đến từ Tiên Ma kiếm.
Đây cũng là bảy Thiên Tôn ký hiệu truyền thế rộng nhất, bởi vì chỉ cần Phệ Kim thiết đi ra một bước cuối cùng, đều sẽ hiển hóa ra, Thiên Tôn có được không khó.
Thiên Tôn ký hiệu, Thiên Tôn Bảo Khí, Thiên Tôn Bảo thuật, ba cái này cộng lại cường đại cỡ nào? Chỉ sợ có thể địch nổi Nhị Bộ!
Nhưng mà, công kích như vậy đánh tới, Lăng Hàn vẫn thong dong ứng đối, thong thả bất loạn, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng cật lực.
- Ta thua.
Nguyên Ứng Long chủ động dừng tay, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, hắn là nhân vật thiên kiêu, đặt ở vị diện của mình, đây tuyệt đối là vạn cổ thiên tài, nhưng tới đây mặc dù cũng có thể bộc lộ tài năng, lại không cách nào xứng với hai chữ “mạnh nhất”.
- Không không không, ta là muốn mời Lăng huynh đi một chỗ.
Lăng Hàn lộ ra biểu tình cổ quái, chỉ nhìn đối phương không nói lời nào.
Nguyên Ứng Long đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng được:
- Yên tâm yên tâm, đây tuyệt đối không phải muốn lừa gạt Lăng huynh ra ngoài mưu đồ làm loạn!
Ngừng một chút, hắn lại nói:
- Là muốn mời Lăng huynh cùng đi một bí cảnh.
- Ồ?
Lăng Hàn có chút kinh ngạc, đã đạt tới Thiên Tôn, còn muốn đi bí cảnh làm gì, chẳng lẽ thiên địa còn có bảo vật có thể làm cho tu vi Thiên Tôn gia tốc, đột phá cảnh giới sao?