Lăng Hàn đương nhiên sẽ không sợ, đồng dạng lấy ánh mắt tràn ngập khiêu khích nhìn đối phương, chỉ cần đối phương dám ra tay, hắn khẳng định một quyền đánh ngã đối phương.
- Nhiệm vụ lần này, là đưa thứ này vào hạch tâm của Viêm Sương vị diện.
Mông Đông cuối cùng nói ra nội dung cụ thể của nhiệm vụ, hắn lấy ra một đồ vật, là một hình cầu, phía trên lưu chuyển ánh sáng màu đen lộng lẫy, tản ra khí tức vô cùng tà ác.
Ánh mắt Lăng Hàn xiết chặt:
- Đây là vật gì?
- Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, không nên hỏi đừng hỏi!
Ba Đa lập tức quát.
- Ai ai ai!
Mông Đông vội vàng khoát tay.
- Đều là người trong nhà, có cái gì không thể hỏi.
Hắn cười ha ha.
- Đây là đồ vật bản chủ luyện chế, đối với hạch tâm vị diện có hiệu quả ăn mòn mãnh liệt.
Hắn nhìn Lăng Hàn một chút, tiếp tục nói:
- Chỉ cần quăng thứ này vào hạch tâm của Viêm Sương vị diện, sẽ suy yếu lực lượng của vị diện này, để bản chủ ở trên vị diện va chạm chiếm được thượng phong.
Trong lòng Lăng Hàn giật mình, một chiêu này thật đúng là độc.
Vị diện hạch tâm là trái tim của một vị diện, chỉ cần ăn mòn nó, vậy sẽ suy yếu lực lượng của vị diện cực lớn.
Đương nhiên, muốn làm đến điểm ấy cũng vô cùng khó khăn, nhất là đối với vị diện siêu cấp như Viêm Sương vị diện, cường giả Lục Bộ ngạnh kháng cũng chỉ có hôi phi yên diệt.
Thứ này thật có thể có hiệu quả sao?
Lăng Hàn không biết đây có phải là Cuồng Loạn cố ý thử thăm dò hắn hay không, có lẽ căn bản không có hiệu quả như Mông Đông nói.
Nhưng vạn nhất là thật thì sao?
Lăng Hàn do dự, nên trực tiếp xuất thủ bắt đám người Mông Đông, hóa giải âm mưu nhằm vào Viêm Sương vị diện này, hay tiếp tục lá mặt lá trái làm thám tử, tìm ra toàn bộ ám thủ của Cuồng Loạn.
Xuất thủ bắt người dễ dàng, nhưng từ đây hắn cũng xé rách đường dây này. Hơn nữa, nếu cái này thật là nhằm vào hắn thăm dò cũng được, vạn nhất vật này thật có hiệu quả, như vậy dù cho hắn hóa giải lần này, lần sau Cuồng Loạn còn có thể đến lần thứ hai, lần thứ ba, có rất nhiều nhân thủ có thể dùng.
Nghĩ tới đây, Lăng Hàn gật gật đầu:
- Minh bạch.
- Tốt, đại sự này liền giao cho các ngươi.
Mông Đông gật gật đầu, cầm vật trong tay giao cho Ba Đa.
- Chuyến này, lấy Ba Đa cầm đầu.
Ba Đa lộ ra một tia đắc ý, xem đi, hắn mới càng được bản chủ tín nhiệm.
Trong lòng Lăng Hàn có chút kinh ngạc, bởi vì nhìn biểu lộ của Ba Đa, hiển nhiên đối phương là toàn tâm toàn ý đang vì Cuồng Loạn làm việc, thậm chí có một loại cảm giác vinh quang.
Đều là Thiên Tôn, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy?
Thiên Tôn, cao cao tại thượng, vốn đã vượt ra hết thảy, nhưng Ba Đa lại nóng lòng vì Cuồng Loạn làm việc, thậm chí còn bởi vậy tranh giành, cái này cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Ân, có chút giống như mấy con trai tranh thủ tình cảm, lấy niềm vui của lão tử.
- Tốt, trước cầu chúc các ngươi thành công, ta sẽ bày xuống tiệc ăn mừng cho các ngươi, chờ các ngươi trở lại.
Mông Đông cười nói.
- Đi thôi, thiên tài.
Ba Đa nói với Lăng Hàn.
Lăng Hàn cất bước mà đi, thời điểm tới gần Ba Đa, đột nhiên vung một quyền, bành, Ba Đa thứ nhất không ngờ tới hắn lại đột nhiên xuất thủ, thứ hai thực lực của Lăng Hàn mạnh hơn hắn nhiều lắm, hắn đâu có thể nào né tránh được?
Hắn trực tiếp ngã quỵ, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời đúng là bò cũng bò không nổi.
Lăng Hàn ngược lại không có thừa thắng truy kích, mà thản nhiên nói:
- Chú ý ngôn từ một chút, nếu không phải bản chủ quan hệ, ta đã giết ngươi.
Lúc đầu Mông Đông muốn xuất thủ, nhưng nhìn thấy Lăng Hàn không truy kích, hơn nữa Ba Đa cũng chỉ là bị đánh ngã, hắn liền bỏ đi ý xuất thủ, nói:
- Lăng Hàn, đều là người một nhà, không nên tổn thương hòa khí.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Chỉ cần không có tiện nhân, ta sẽ không hùng hổ dọa người.
Ba Đa cuối cùng lấy lại sức, hắn bò lên, nghe được lời này của Lăng Hàn, lập tức giận dữ, đây không phải ở trước mặt mắng hắn là tiện nhân sao?
- Được rồi được rồi!
Mông Nhạc kịp thời ngăn cản.
- Lên đường đi, không nên hỏng đại sự của bản chủ.
Khóe miệng của Ba Đa có chút run rẩy, nhưng cuối cùng không nói gì thêm, mà quay người đi.
Lăng Hàn không quan trọng đuổi theo, thẳng đến thân hình của hai người biến mất, Mông Đông mới nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói:
- Tiểu đệ, ngươi đến cùng có quỷ hay không, lần này hẳn là có thể thăm dò ra được.
...
Lăng Hàn đi theo Ba Đa, không vội không chậm.
Kỳ thật để hắn đi đường, có thể nhanh chóng xuyên qua hư không, bởi vì lực lượng trong cơ thể hắn chiếu rọi chư thiên vị diện, có thể ở trong trong hư không tiến hành nhảy vọt, không giống Ba Đa, chỉ có thể chiếu rọi Viêm Sương vị diện, nhất định phải nhắm một phương hướng tiến lên.
Hư không là một không gian vô cùng phức tạp, ở giữa hai điểm tuyệt không phải thẳng tắp là ngắn nhất.
Chu Hằng hẳn là đang ở Viêm Sương vị diện chờ bọn hắn.
Lăng Hàn thầm nói, trước đó một tay rút lật Ba Đa, cũng không phải ra ngụm ác khí đơn giản như vậy, mà còn thừa cơ đánh ra một đạo lực lượng vị diện, ngưng tụ thành một phân thân, chỉ là một mực tiềm phục ở dưới chân Ba Đa.
Nơi này có lượng lớn thạch bì, có thể ngăn cách thần thức của Thiên Tôn, chỉ cần phân thân không chủ động lộ ra ngoài, Mông Đông, Ba Đa căn bản không có khả năng nhìn ra đầu mối.
Chờ Mông Đông cũng rời đi, phân thân liền lập tức đi tìm Chu Hằng, nói tình huống hiện tại một lần.
Lấy thực lực của Lục Bộ, muốn đuổi kịp bọn hắn tuyệt không phải việc khó.
Lăng Hàn không phải là không thể giải quyết Ba Đa, nhưng muốn ở dưới tình huống Ba Đa không phản ứng chút nào liền mất đi ý thức, vậy hắn tuyệt không có thực lực như vậy.
Trong hư không xuyên qua mấy ngàn năm, bọn hắn rốt cục phá vỡ bình chướng vị diện, bọn hắn tiến vào mục đích, Viêm Sương vị diện.
Oanh, năng lượng hư không mãnh liệt mà ra, nhưng lực lượng vị diện lập tức tiến hành chữa trị, cắt đứt hư không phong bạo, mà cái này tạo thành xung kích to lớn, để thân hình của Lăng Hàn cùng Ba Đa run lên, có một loại cảm giác thân thể bị bóp méo.
Đúng lúc này, một cỗ lực lượng không cách nào hình dung đánh tới, Ba Đa ngay cả phản ứng cũng không có, đã hôn mê bất tỉnh.
Hưu, bóng người lóe lên, Chu Hằng xuất hiện.
Lăng Hàn không ngạc nhiên chút nào, bởi vì đây vốn chính là phân thân của hắn cáo tri Chu Hằng ở chỗ này tiến hành phục kích.