Đối mặt dạng bằng chứng này, Tân Khí Hổ cũng không lời nào để nói.
Hắn có thể lấy thế đè người, nhưng tuyệt không thể đổi trắng thay đen, dù sao bên người còn có Lâm U Liên cùng Ngô Hạo Dương, há cho hắn một tay che trời?
- Chỉ giết hai con?
Tân Khí Hổ lại bắt đầu trêu chọc.
- Đầu mục của Cuồng Loạn quân chí ít có năm tên, ngươi mới giết hai cái, cũng kêu hoàn thành nhiệm vụ?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Ta cho tới bây giờ không có nói qua, ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ này, hơn nữa, ngươi cảm thấy cái này hiện thực sao?
Tất cả mọi người lắc đầu, chuyện này là không thực tế.
Trước ai cũng nghĩ Lăng Hàn khẳng định có đi không về, thật không nghĩ đến Lăng Hàn chẳng những trở lại, hơn nữa còn giết hai mục tiêu, đây là đại công. Nhưng Tân Khí Hổ chẳng những không có ghi công cho Lăng Hàn, ngược lại còn làm khó dễ, cái này quá không ra gì.
- Tân huynh, ngươi quá đáng rồi.
Lâm U Liên mở miệng, ngữ khí có chút lạnh, hiển nhiên nàng đã thật sự nổi giận.
Ngô Hạo Dương cũng gật đầu, mặc dù lúc trước hắn thua Lăng Hàn, lại chỉ muốn cùng Lăng Hàn công bằng chiến một trận, lấy chứng minh mình, nhưng xưa nay không có vận dụng bàng môn tả đạo gì.
Tân Khí Hổ cười nhạt một tiếng, cho dù người trong thiên hạ đều phản đối lại như thế nào, hắn cần để ở trong lòng sao?
- Nhiệm vụ đã không hoàn thành, vậy thì tiếp tục.
Hắn nhìn về phía Lăng Hàn nói.
Cái gì?
Ý tứ này chính là, Lăng Hàn còn phải tiếp tục đi trại địch, tiến hành trảm thủ.
Không phải điên rồi chứ?
Lần thứ nhất có thể đắc thủ, hiển nhiên là bởi vì Cuồng Loạn quân sẽ không nghĩ tới Lăng Hàn dám to gan như vậy, nhưng có một không có hai, làm sao còn có thể lại thành công? Lại đi, kia thật là chịu chết.
Lăng Hàn cũng sững sờ, hắn biết Tân Khí Hổ một mực nhắm vào mình, nhưng quang minh chính đại áp bách như thế, vẫn hoàn toàn ra khỏi dự kiến của hắn, đây cũng quá vô sỉ đi.
Ngươi tốt xấu cũng là vạn cổ đệ nhất thiên kiêu, muốn chút mặt có được hay không?
- Các vị, các ngươi không cảm thấy Lăng Hàn chính là lựa chọn tốt nhất hoàn thành nhiệm vụ này sao?
Tân Khí Hổ đột nhiên cất giọng nói.
- Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, nếu như rơi vào trùng vây, còn có cơ hội thoát thân sao?
- Nhưng Lăng Hàn lại có thể, không hề tổn thương trở lại.
- Vì đại cục, Lăng Hàn, ngươi không cảm thấy nên buông xuống tư tâm cá nhân sao? Vì Viêm Sương vị diện, vì đại cục, ngươi lại có thể lùi bước sao?
Câu nói sau cùng, hắn nhìn Lăng Hàn hỏi.
Khoan hãy nói, câu nói này của Tân Khí Hổ rất có ngụy biện.
Nếu để cho Cuồng Loạn quân lần nữa hình thành quy mô cực lớn, như vậy ở dưới quái vật có trí tuệ chỉ huy, nhánh đại quân này có thể bộc phát ra lực phá hoại đáng sợ, điểm ấy đã được sự thật chứng minh.
Cho nên Lăng Hàn có thể, nên Lăng Hàn lên a.
- Nói hay lắm!
Nạp Lan Hùng lập tức lớn tiếng nói.
- Lăng Hàn, tất cả mọi người vì thiên hạ hi sinh, chúng ta có thể hi sinh, vì cái gì ngươi không hi sinh được?
Hắn cực hận Lăng Hàn, nhìn thấy đối phương còn sống trở lại tự nhiên cực kỳ kinh ngạc, nhưng ngươi có thể may mắn còn sống một lần trở về, lại có thể lần thứ hai, lần thứ ba sao?
Lăng Hàn không khỏi ha ha, Tân Khí Hổ vô sỉ lẽ thẳng khí hùng như thế, thế mà để hắn cũng không phản bác được. Còn có Nạp Lan Hùng này, cũng thật sự là đủ buồn nôn.
- Lăng Hàn, vì đại cục, vẫn là làm phiền ngươi vất vả đi một chuyến.
Tân Khí Hổ nói, sau đó hắn nhìn về phía đám người.
- Các vị, các ngươi cảm thấy thế nào?
Không đợi có người tỏ thái độ, hắn nói tiếp:
- Nếu để cho Cuồng Loạn quân tái phát động một lần công kích, có thể suy ra sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ cỡ nào. Có lẽ, tường thành của chúng ta sẽ bị công phá, có lẽ, nơi này sẽ có mấy người vĩnh viễn biến mất.
Lời này nói ra, tất cả mọi người trầm mặc lại, ngay cả mấy người muốn nói chuyện cũng không lên tiếng.
Tràng cảnh Tân Khí Hổ miêu tả, rất có thể sẽ biến thành sự thật.
Ai muốn chết?
Một cái cũng không có.
Cho nên, đã nhất định phải có người hi sinh, vậy chỉ cần không phải ta là được. Còn nữa, trước từng thế lực nội đấu lẫn nhau, sớm đã không còn tâm đoàn kết, ích lợi của mình mới là lớn nhất.
Bởi vậy, có ít người thậm chí gật đầu, đồng ý thuyết pháp của Tân Khí Hổ.
- Không sai, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, Lăng Hàn đã có thể chạy thoát một lần, tin tưởng cũng có thể lần thứ hai, lần thứ ba.
- Những quái vật có trí tuệ kia thật đáng sợ, nhất định phải xử lý chúng nó.
- Lăng Hàn, vì đại cục, vì thiên hạ, ủy khuất ngươi!
Những người này nói, chuyển ra đạo lý lớn tới dọa Lăng Hàn.
Dựa vào, thật sự coi mình dễ khi dễ sao?
Ánh mắt Lăng Hàn lành lạnh, kỳ thật không cần Tân Khí Hổ bức bách, hắn cũng không phải người bỏ dở nửa chừng, đã sớm quyết định muốn trùng nhập Cuồng Loạn doanh, tru sát càng nhiều đầu mục.
Dù sao, thủ vệ Viêm Sương vị diện, người người đều có trách nhiệm, hắn không thể đổ cho người khác.
Nhưng bị người bức đến trên đầu, cái kia lại là một chuyện khác.
Lăng Hàn khó chịu, cực kỳ khó chịu.
- Tất cả mọi người cho rằng Lăng Hàn là nhân tuyển tốt nhất hoàn thành nhiệm vụ này, vậy thì quyết định như vậy.
Tân Khí Hổ cười nhẹ nhàng nhìn Lăng Hàn.
- Đây chính là mọi người quyết định!
Lâm U Liên không khỏi nhướng mày, Tân Khí Hổ thật đúng là lợi hại, rõ ràng là cố tình gây sự, thế mà bị hắn nói thành chuyện đương nhiên, để nàng cũng không biết nên nói cái gì.
Chuyện này đối với Lăng Hàn mà nói công bằng sao?
Đương nhiên không công bằng.
Nhưng Cuồng Loạn xâm lấn, đối với ai mà nói lại là một sự tình công bằng?
Lăng Hàn trở về, nếu người đầy thương tích, cái kia nàng cũng có thể lấy cớ Lăng Hàn cần dưỡng thương, đè chuyện này xuống dưới. Nhưng Lăng Hàn lại một chút tổn thương cũng không có, lộ ra thành thạo điêu luyện, như vậy, vì Nguyên Thế Giới, vì thiên hạ thương sinh, ngươi không đi ai đi?
Lăng Hàn nhìn về phía Tân Khí Hổ:
- Con mèo bệnh, không nghĩ tới ngươi vậy mà vô sỉ như thế.
- Chú ý lời nói của ngươi, không thì bản tôn không ngại cho ngươi một bài học.
Tân Khí Hổ từ tốn nói, hai mắt sáng rực, tản ra sát ý um tùm.
Lăng Hàn cười ha ha, một ngày nào đó hắn sẽ đánh gia hỏa này thành con mèo bệnh.
Dù sao hắn có thể tới lui tự nhiên, Tân Khí Hổ coi là cho hắn một thiên đại nan đề, đẩy hắn vào trong hố lửa, trên thực tế Lăng Hàn lại không thèm để ý chút nào.