Thực lực của Lăng Hàn bây giờ so với lúc trước đi tìm Phá Nhạc đã tăng lên gấp chục lần, tin tưởng năm Chí Tôn nhóm Xung Viêm có liên hợp cũng không đánh lại hắn.
Lăng Hàn mang theo mọi người xuất phát, lần thứ tư đi tới Phá Nhạc đạo tràng.
Ôi mợ!
Lăng Hàn bị giật mình, da mặt của Phá Nhạc dày tới mức nào vậy trời, lại dựng đạo tràng?
Con rùa già không mở đạo tràng sẽ chết sao?
Lăng Hàn lắc đầu, cất bước đến đỉnh núi.
Trông thấy Lăng Hàn làm đám Tiên Vương run cầm cập, bọn họ còn nhớ nhiều ức năm trước hắn xông đến đánh nhau với Phá Nhạc, sau đó Phá Nhạc biến mất một thời gian rất lâu. Sau đó Phá Nhạc trở về, biểu tình cực kỳ khó xem, bọn họ dễ dàng đoán ra chắc chắn lão chịu thiệt lớn.
Bây giờ Lăng Hàn lại đến.
Đại Hắc Cẩu lớn giọng quát to:
- Phá Nhạc lão tặc, gia gia của ngươi lại tới đây! Đừng trốn, mau đi ra chơi!
Đại Hắc Cẩu nói thì hay mà núp sau lưng Lăng Hàn, Phá Nhạc dù gì là Thất Bộ Chí Tôn, không thể coi thường.
Bùm!
Thanh âm chất chứa lực lượng Thiên Tôn khuếch tán bốn phương tám hướng, thanh thế hùng hồn, tốc độ siêu nhanh.
Chốc lát sau có tiếng hừ lạnh, một vị cường giả tuyệt thế đi ra.
Đương nhiên là Phá Nhạc.
Phá Nhạc nhìn Đại Hắc Cẩu, tuy không sử dụng lực lượng nhưng áp lực cường đại ập đến làm nó rụt cổ.
Đại Hắc Cẩu trừng lại:
- Rùa già, ngươi trừng Cẩu gia làm cái gì?
Bộ dạng Đại Hắc Cẩu ngoài mạnh trong yếu, thò đầu chó ra từ sau lưng Lăng Hàn:
- Còn trừng nữa sẽ đào mắt chó... phi, đào mắt của ngươi ra!
Phá Nhạc hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chết!
Đời bây giờ trái ngược hết rồi, dị loại Nhị Bộ cũng dám lớn tiếng với lão?
Ầm!
Phá Nhạc không chút do dự vung chưởng đánh hướng Đại Hắc Cẩu.
Đại Hắc Cẩu la làng:
- Tiểu Hàn Tử cứu mạng!
Dĩ nhiên Lăng Hàn sẽ không khoanh tay nhìn, một kích kia vỗ trúng thì không chỉ Đại Hắc Cẩu xui xẻo, Lão Tham, Thỏ Tử, Thạch Nhân cũng bị vạ lây.
Lăng Hàn búng ngón tay.
Phụp!
Kình lực xẹt nhanh trong không trung, Phá Nhạc đánh ra bàn tay to bị thủng lỗ.
Ui!
Phá Nhạc hút ngụm khí lạnh.
Khí lực của Thất Bộ không hỏng bất diệt, Lăng Hàn búng một cái chỉ làm thủng bàn tay ngưng tụ bằng lực lượng Phá Nhạc, không phải tay thật. Nhưng Lăng Hàn làm quá nhẹ nhàng, chỉ búng nhẹ đã hóa giải công kích của lão.
Dù tay Phá Nhạc không bị thương nhưng vẫn hơi nhói.
Quá đáng sợ!
Phá Nhạc nhìn Lăng Hàn, lòng dâng lên ảo giác năm xưa đối diện Diệt Tuyệt, bây giờ đối mặt Cuồng Loạn, vì chỉ có hai tồn tại này mới có thể đánh lão ăn đau.
Tương lai Lăng Hàn sẽ trở thành Diệt Tuyệt, Cuồng Loạn thứ hai sao?
Phá Nhạc Thiên Tôn thấy lạnh lẽo, có chút hối hận. Lão hối hận là lúc trước không diệt Lăng Hàn, hoặc ngay từ đầu không kết thù với đối phương.
Đáng tiếc, hiện tại đã muộn.
Lăng Hàn lạnh lùng hỏi:
- Lão tặc, tại sao ngươi trở lại?
Phá Nhạc không đánh mất sự kiêu ngạo, thản nhiên nói:
- Bản tôn làm việc chẳng lẽ phải bẩm báo với ngươi?
Lăng Hàn cười nói:
- Hết cách, đành đưa ngươi vào chiến trường vực ngoại lần nữa.
Phá Nhạc hét to một tiếng:
- Càn rỡ!
Chần trời ầm ầm sấm sét, Thất Bộ Chí Tôn giận dữ, thiên địa mất sắc.
Lăng Hàn xông lên:
- Lão tặc, hôm nay hoàn toàn trấn áp ngươi!
Tuy Phá Nhạc cứng miệng nhưng khi thấy Lăng Hàn lao đến thì phản ứng đầu tiên của lão là xoay –người –chạy.
Trời ạ.
Trông thấy cảnh này Tiên Vương trong đạo tràng giật mình đến da đầu tê dại, hoàn toàn không tin nổi.
Thất Bộ Chí Tôn mạnh như Phá Nhạc mà không dám đỡ một chiêu của Lăng Hàn?
Lăng Hàn thét dài nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ của Thất Bộ Chí Tôn số một thiên hạ, không ai vượt qua được.
Nhưng chuyện kinh khủng xảy ra, Lăng Hàn nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Phá Nhạc.
Phá Nhạc không cần quay đầu lại cũng cảm ứng được Lăng Hàn áp sát, lòng lão lạnh lẽo.
Mới qua bao lâu mà Lăng Hàn đã nghiền áp lão hoàn toàn?
Phá Nhạc cắm đầu chạy, muốn hợp sức mạnh năm Chí Tôn đối kháng Lăng Hàn. Dù năm người vẫn không thể trấn áp hắn, nhưng tin tưởng năm người liên hợp lại ít ra có thể chặn đứng Lăng Hàn.
Rất nhanh Lăng Hàn giảm tốc độ, dường như sức bật đã qua, kiệt sức. Dù vậy Lăng Hàn nhanh hơn Phá Nhạc một chút, từng bước gần sát.
Hơn mười ngày sau, Phá Nhạc đến đạo tràng của Xung Viêm.
Phá Nhạc Thiên Tôn hét dài hóa thành sóng xung kích có thể hủy thiên diệt địa:
- Xung Viêm, mau mau đi ra!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Sóng âm tuôn ra, tất cả đều diệt.
Mắt thấy sắp đánh trúng đạo trường bỗng một bàn tay to vươn ra nắm lại, bùm một tiếng són âm tắt ngầm tuôn ra từ hai bên bàn tay.
Xung Viêm xuất hiện, đứng trên bầu trời, thấy Phá Nhạc cực kỳ chật vật chạy hướng mình. Xung Viêm ngạc nhiên há hốc mồm.
Đường đường là Thất Bộ Chí Tôn mà thảm thế?
Xung Viêm không biết lúc trước Phá Nhạc đã bị Lăng Hàn trấn áp ném vào chiến trường vực ngoại, nếu không gã sẽ hiểu được vì sao Phá Nhạc Thiên Tôn chật vật như thế, không dám đỡ một chiêu của Lăng Hàn.
Giật mình thì giật mình nhưng Xung Viêm vẫn vội vàng ra tay, không thể nhìn bạn già bị Lăng Hàn hành như chó.
Thấy Xung Viêm ra tay làm Phá Nhạc tự tin hơn nhiều, xoa người lại đánh hướng Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười khẽ, tung ra nắm đấm. Một mình Lăng Hàn chiến với hai Chí Tôn, lực lượng mạnh mẽ chấn động, bầu trời bị xé rách, năng lượng hư không hóa thành thác nước từ độ cao vô tận đổ xuống.
Xung Viêm, Phá Nhạc bị đánh bay ra ngoài, không đánh lại Lăng Hàn.
Cái gì!?
Mặt Xung Viêm tràn đầy khó tin, tuy lúc trước năm Chí Tôn cũng liên hợp đối kháng với Lăng Hàn và không thể chiếm ưu thế, nhưng làm gì có chuyện nghiêng về một bên như vậy?
Phá Nhạc không quá giật mình, dù sao rất nhiều năm trước đã bị Lăng Hàn chà đạp tơi bời. Chỉ không ngờ Lăng Hàn mạnh hơn xưa gấp chục lần.
Dù Phá Nhạc tu ra bốn vị diện nhưng còn lâu mới có thể so sánh với Lăng Hàn.
Lăng Hàn xông lên đá đấm.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Xung Viêm, Phá Nhạc bắt tay nhau nhưng không đánh lại, May mắn Thất Bộ khí lực bất diệt, bọn họ không địch lại thì có thể bỏ chạy, tìm Thất Bộ khác cùng đối phó với Lăng Hàn.
Phá Nhạc, Xung Viêm tìm đến Bắc Đẩu. Nhưng ba Chí Tôn hợp sức vẫn bị Lăng Hàn quay như dế, đành xuất phát đến chỗ Bán Nguyệt.
Kết quả vẫn không đánh lại.
Cuối cùng bốn Chí Tôn tìm đến Huyền Vũ Thiên Tôn.
Năm Chí Tôn cùng có mặt, lại cùng nhau đối diện Lăng Hàn.
Lần trước bọn họ bị đánh bờm đầu, đối với Thất Bộ là mối nhục lớn. Lần này họ vốn tràn đầy tự tin, số lượng vị diện nhiều hơn và đều đến thượng cao đẳng, một người bằng hai con người cũ của mình.