Nghiêm Tuấn biến sắc mặt, ở trong mắt gã Lăng Hàn không chỉ là tình địch giờ thành sát tinh, làm lòng gã lạnh lẽo.
Lăng Hàn vỗ vai Nghiêm Tuấn:
- Lần sau tìm sát thủ nhớ mời lợi hại chút, nhưng chắc ngươi không có cơ hội đó.
Nghiêm Tuấn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn:
- Ngươi nghĩ biết đánh nhau thì giỏi lắm sao?
Lăng Hàn cười hỏi:
- Hôm nay ngươi vẫn chưa học khôn?
Nghiêm Tuấn á khẩu, nếu không phải thực lực không bằng Lăng Hàn thì gã làm sao chịu nhục nhã như vậy? Hết cách, gã giỏi về trận đạo, trong trận pháp sơ cấp không có sát trận, gã không thể bày trận giết Lăng Hàn.
Nghiêm Tuấn rủa:
- Ngươi có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi một kích của Thác Bạt Thiên Hoang.
Thích Tùy Phong đến gần ngồi đối diện Lăng Hàn, Nghiêm Tuấn:
- Đúng vậy! Ở trước mặt Thác Bạt Thiên Hoang thì ngươi chỉ có nước quỳ phục.
Thích Tùy Phong lỗ tai rất thính, lúc nãy chịu thiệt trong tay Lăng Hàn nên cũng ghim hắn.
Thích Tùy Phong nhớ mới rồi đã bóp mông và đằng trước cúa Nghiêm Tuấn, mặt gã trắng bệch.
Cũng tại ngươi hại!
Thích Tùy Phong không đấu võ mồm với Thích Tùy Phong, tử đệ hào môn sao có thể mất lễ phép?
- Lăng Hàn, ngày mai ngươi sẽ đại biểu Huyền Thanh kỳ tham gia đại tái tỉ võ đúng không?
Lăng Hàn cười hỏi:
- Như thế nào? Ngươi muốn bị ta đánh?
Thích Tùy Phong muốn nổi khùng lên, sao tiểu tử này nói vài câu đã khiến người ghét như vậy?
Thích Tùy Phong cố dằn lửa giận:
- Ta có thể cá cược với ngươi, nếu ngươi đỡ được mười chiêu của Thác Bạt Thiên Hoang thì ta sẽ ăn chiếc ghế này.
Lăng Hàn ngoáy lỗ tai dường như không nghe rõ:
- Ngươi nói ăn cái gì?
Thích Tùy Phong giận dữ, lớn tiếng nói:
- Ăn cái ghế!
Người xung quanh nghe tiếng rống, biểu tình quái dị ngó lại.
Chuyện gì vậy? Thiếu gia của Thích gia luẩn quẩn trong lòng muốn ăn ghế? Hay ghế của phủ thành chủ làm bằng tài liệu đặc biệt gì, ăn ngon?
Thích Tùy Phong thế mới biết mình bị Lăng Hàn dắt mũi, trán nổi gân xanh, tại sao tiểu tử này đáng ghét như thế!
Không đợi Thích Tùy Phong nổi sùng Lăng Hàn dã gật đầu nói:
- Tốt, ta cược với ngươi. Nếu ngày mai ta đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang thì ngươi hãy ăn chiếc ghế này!
Nói năng dõng dạc.
Cả đại sảnh im phăng phắc, mọi người kinh ngạc nhìn Lăng Hàn.
Tiểu tử này mới nói cái gì?
Đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang?
Não bị cửa kẹp sao? Nói đánh bại nam nhân như thần đó?
Thích Tùy Phong giật nảy mình, gã đánh cược với Lăng Hàn là hắn chống đỡ mười chiêu của Thác Bạt Thiên Hoang, nhưng hắn nói sẽ đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang, nội dung giống nhau sao? Là nâng giá gấp trăm lần.
Hoàn toàn không thể làm được.
Thích Tùy Phong cười phá lên:
- Tốt, nếu ngươi không thể đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang thì thì quỳ một ngày trong sân tỉ võ chịu không?
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Được.
Mọi người lắc đầu, Lăng Hàn quá tự tin, tuyên bố đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang. Mọi người công nhận Thác Bạt Thiên Hoang vô địch Thông Mạch cảnh, thành chủ đại nhân cũng nói chiến đấu cùng đẳng cấp thì không đánh thắng Thác Bạt Thiên Hoang.
Rõ là hắn tự rước lấy nhục.
Thích Tùy Phong đập bàn đồng ý:
- Tốt, một lời đã định!
Chỉ cần chờ một thêm một ngày là sẽ được thấy bộ dạng cực kỳ chật vật của Lăng Hàn, khoan!
Thích Tùy Phong chợt nghĩ đến kẽ hở, la lên:
- Lỡ ngươi không gặp phải Thác Bạt Thiên Hoang thì sao?
Mọi người nghe vậy chợt hiểu.
Thác Bạt Thiên Hoang chắc chắn sẽ vào chung kết nhưng Lăng Hàn thì sao? Lỡ hắn bị đào thải thì thế nào? Giờ hắn dõng dạc tuyên bố hút ánh mắt, hóa ra có ý định như vậy, thật tồi tệ.
Lăng Hàn khá bất ngờ, hắn không ngờ Thích Tùy Phong suy nghĩ đến khả năng này.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Nếu Thác Bạt Thiên Hoang không bị ta đánh bại trước thì chắc chắn ta chờ ở trận chung kết, nếu không thì tính ta thua.
Câu này rất bá khí!
Mọi người không thể tin, Lăng Hàn lấy đâu ra can đảm?
Thích Tùy Phong cười nhạt:
- Tốt!
Lăng Hàn tuyên bố trước mặt công chúng, nếu về sau hắn đổi ý thì khỏi lăn lộn trong Hùng Cứ thành.
Có người dâng lên món quà hậu hĩnh cho Phong Nhược Tiên:
- Phong tiểu thư, đây là chút tấm lòng của ta, cung chúc Phong tiểu thư sinh nhật vui vẻ!
Giai đoạn tặng quà rốt cuộc đến.
Có người dẫn đầu, những người khác lục tục đưa quà của mình.
Mọi người ở chỗ này có thói quen là nhận được quà sẽ mở ra xem ngay. Trong trường hợp này bọn họ tặng qùa càng quý giá hơn, lỡ bị mở quà trước mặt công chúng thì chẳng những mình mất mặt, chủ nhân cũng cảm thấy bị nhục, còn tệ hơn là không tặng gì.
- Lý Tử Nguyệt tặng một cây trâm ngọc, nghe nói là pháp khí truyền xuống từ thời thượng cổ, tự mang trận pháp phòng ngự, nếu bị xúc phát sẽ hình thành hộ thuẫn chặn lại công kích Thông Mạch cảnh.
- Văn Nhân Tứ Nguyệt tặng một cây kiếm gãy, có thể phát huy chút uy lực, nghe nói trong Thông Mạch cảnh không có gì không chém được.
- Triệu Trực Thụ tặng một tấm phù binh, hình như là đẳng cấp Hoán Huyết cảnh.
-...
Mỗi người đi lên tặng quà liền bị người vạch ra chi tiết. Tử đệ thế gia có thể đến nơi này đều là đẳng cấp tinh anh, ánh mắt sắc bén kinh người, ít có thứ nào bọn họ không lợi hại.
Nghiêm Tuấn cũng lên tặng quà, gã là trận pháp sư, tặng bộ trận pháp nhưng không phải sát trận, mê huyễn trận. Đó là một khôi lỗi chỉ to cỡ bàn tay, khi kích phát sẽ biến lớn như người bình thường, sống động như thật, có thể làm chút mệnh lệnh đơn giản. Tuy không có giá trị thực dụng nhưng nhìn ra được Nghiêm Tuấn rất tỉ mỉ, nếu là thiếu nữ khác chắc đã bị gã làm cảm động.
Lăng Hàn chờ một lúc, thấy không ai đi lên nữa hắn mới đứng dậy đến trước mặt thọ tinh nhỏ, đưa một cái bình.
Xì!
Nhiều người bật cười, tuy quà của mọi người sẽ bị gỡ tại chỗ nhưng món quà nào cũng gói đẹp đẽ, đây là lễ tiết, cũng cho thấy tấm lòng của mình.
Giống Lăng Hàn trực tiếp đưa một bình đan?
Ha ha, quá tùy ý.
Phong Nhược Tiên cười nói:
- Lăng phó đội trưởng thật là người có cá tính.
Câu này chẳng biết là khen hay trào phúng.
Lăng Hàn xem như đó là khen mình, hắn nói:
- Phong tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.
Phong Nhược Tiên nhận bình đan, tò mò hỏi:
- Đa tạ, Lăng phó đội trưởng, đây là đan dược gì?
Phong Nhược Tiên đã ăn nhiều đan dược nhưng không nhận ra mười viên đan dược trong bình là cái gì.
Lăng Hàn trả lời:
- Trú Nhan đan.
Cái gì?
Mọi người chấn động sau đó lên tinh thần, các khách nữ xoe tròn mắt như muốn cướp giật.