Khẳng định là có. Đây căn bản không phải là thái độ của một quản gia, mà không khác gì với phụ thân.
Lẽ nào, Phong Nhược Tiên là nữ nhi tư sinh của Mục khách gia?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lăng Hàn nổi lên vô số ý nghĩ bát quái ý.
- Ta không cần tận lực quan tâm. Nếu như Phong Nhược Tiên thật sự cần đến mình, vậy ở trong phạm vi năng lực cho phép giúp đỡ một chút. Chỉ có điều, theo lời Hổ Cứ Thành nói, nàng sẽ gặp phải phiền toái gì?
- Không quan tâm, quay về doanh địa đã.
Một đêm trôi qua, Lăng Hàn mời Tôn Kiếm Phương đến doanh địa tước. Hiện tại còn cách kỳ hạn tiểu lão đầu nói, có ngày hôm nay là ngày cuối cùng.
Hắn không biết ngày mai sẽ phát sinh tình hình thế nào. Hắn chỉ có thể cố gắng hết mức để chuẩn bị.
Lăng Hàn cầm Phi Toa Bộ nghiên cứu cẩn thận. Lấy ngộ tính của hắn tất nhiên là nước chảy thành sông. Chỉ là nửa ngày mà thôi, hắn đã có thể thi triển ra môn thân pháp này.
Hắn toàn lực chạy nhanh, sau đó sử dùng Phi Toa Bộ. Tốc độ nhất thời tăng lên một đoạn. Nhưng cũng không đẩy đến mức lớn nhất.
Đây là điều tất yếu.
Bởi vì tốc độ của hắn vốn đã gần với vận tốc âm thanh. Sau khi chạy vội, sức cản không khí vô cùng cực lớn, tạo thành gánh nặng rất lớn đối với hắn. Mà bây giờ, sau khi tăng thêm nữa một chút tốc độ, xương cốt toàn thân hắn kêu lên răng rắc.
Có thể đột phá vận tốc âm thanh sao?
Lực lượng của Lăng Hàn có thể sánh ngang với Hoán Huyết tam biến. Nhưng thể phách lại nhất định phải kém hơn một mảng lớn. Dù sao trình độ sinh mạng cũng tụt lại một cảnh giới.
Tốc độ thân thể đột phá vận tốc âm thanh. Đây là năng lực Hoán Huyết Cảnh có khả năng có. Đây là do thể phách quyết định.
Lăng Hàn lưu chuyển bí lực ở bên trong thân thể, sau đó bước chân tăng nhanh.
Ầm.
Phía sau hắn phát ra tiếng nổ cực lớn. Cát đá bị nổ mạnh, bắn về phía bốn phương tám hướng.
Đạt tới rồi!
Lăng Hàn thoáng lộ ra một vẻ tươi cười. Ở dưới sự ủng hộ của Phi Toa Bộ, tốc độ của hắn cuối cùng cũng đột phá âm chướng.
Có thể nói, chỉ là tốc độ này mới có thể hình thành lực phá hoại cực lớn. Nếu như hắn ở trên đường cái chạy ngông cuồng như thế, vậy sẽ hình thành tiếng nổ có thể khiến cho những người đứng gần đó đều điếc tai. Cửa sổ thủy tinh chấn động tới mức nát bấy. Thậm chí ngay cả nhà cũng có khả năng sụp đổ.
Chỉ là nửa phút sau, Lăng Hàn không chịu nổi. Hắn không thể không dừng lại. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng lên. Nhất là hai chân, hình như muốn bốc cháy lên.
- Hiện nay là cực hạn. Chính là lấy vận tốc âm thanh chạy nước rút được nửa phút, tối đa là bốn mươi giây. Bằng không cơ thể của ta liền có thể bị tan rã.
Lăng Hàn lẩm bẩm.
- Có biện pháp rèn luyện thân thể hay không?"
Lăng Hàn trở lại điều tra tư liệu. Rất nhanh hắn liền phát hiện, quả thật có biện pháp nâng cao thể phách.
Ngoài việc từ nhỏ được các loại lực lượng công kích, nâng cao cơ bắp, cường độ xương cốt, còn phải trực tiếp dùng thuốc phối hợp, hay là lấy hình thức thuốc tắm để ngâm, kích thích tế bào cường đại.
- Tiêu hao như vậy rất lớn. Còn cần phải ngày qua ngày, năm qua năm kiên trì không ngừng. Không có tài lực cường đại căn bản không có khả năng chống đỡ được.
- Ngược lại, chỉ cần lấy bí lực phân bố ở trong cơ thể, liền có thể tạo được hiệu quả tương tự, thậm chí phòng ngự tốt hơn. Bởi vậy, ít có người đồng ý tiêu tốn thời gian và tài lực đi luyện thể.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn ở trong thế giới nguyên chính là lấy luyện thể lập nghiệp, trực tiếp nhận được bảo thuật luyện thể cấp bậc Thiên Tôn, khiến cho khí lực của hắn vô cùng mạnh mẽ. Tới lúc đó, gặp phải đối thủ cảnh giới cao hơn hắn một đoạn lớn, hắn cũng không sợ. Căn bản không gây thương tổn được tới hắn.
- Phía trên này căn bản không có bán luyện thể thuật. Cho nên trông cậy vào việc đi mua là không có hiện thực.
- Có thể dùng đến bản mô phỏng Bất Diệt Thiên Kinh hay không?
- Đúng vậy, hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng, ta lại là ta, cũng không có thay đổi.
- Bất Diệt Thiên Kinh đối với người khác, hoàn toàn không có chút tác dụng nào. Ta lại không giống vậy. Bởi vì ta chính là từ trong thế giới nguyên đến.
- Rập khuôn khẳng định không được. Nhưng ta có thể cải tiến một chút.
Mắt Lăng Hàn càng lúc càng sáng. Hắn ở trong thế giới nguyên đứng ở đỉnh cao của thế giới. Phải cải tiến một bộ đạo pháp cấp Thiên Tôn cũng không khó khăn. Khó khăn chính là, làm thế nào dung hợp một chỗ cùng thế giới này.
- Nếu như Bất Diệt Thiên Kinh có thể cải tiến, ta đây có thể lấy ra bao nhiêu bí thuật?
- Thử một chút xem sao.
Lăng Hàn lập tức trở về doanh địa, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Con người hắn có đôi khi rất kiên trì, có đôi khi lại là một người siêu cấp nôn nóng, nghĩ đến sẽ lập tức đi làm.
Từ buổi sáng cho đến mãi nửa đêm, Lăng Hàn cuối cùng có chút mặt mày.
- Được không! Thật sự được không!
Hắn gật đầu.
- Nhưng, điều này làm điều này cần cải biến rất lớn. Thay đổi như vậy, nói không chừng người của thế giới này cũng có thể tu luyện.
- Địch tấn công! Địch tấn công!
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai vang vọng ở trên không trung của doanh địa.
Đó là tiếng cảnh báo vang lên.
Lăng Hàn là một người thông minh, liền hiểu ra kỳ hạn nửa tháng đã đến.
Rốt cuộc là kẻ địch thế nào, lại có thể khiến cho đợi ở trong Hổ Cứ Thành trở nên không an toàn?
Lăng Hàn vội vàng vọt ra ngoài. Lúc này, phần lớn mọi người đều đã đi ra. Bởi vì Liên Tuyết Dung đã chuẩn bị. Buổi tối cũng không có ai đi vào giấc ngủ. Mỗi người đều võ trang đầy đủ, không có một chút chật vật nào.
- Địch tấn công? Bao nhiêu người?
Liên Tuyết Dung cũng xuất hiện, vô cùng bình tĩnh hỏi thăm.
Từ trên tháp cap, da mặt của tên chiến sĩ kia cũng đang co quắp. Hắn cúi đầu, sử dụng thanh âm run rẩy nói:
- Vô, vô số!
Cái gì? Kẻ địch đúng là nhiều đến mức vô số sao?
Hai chân Liên Tuyết Dung hơi gập xuống, sau đó bất chợt phát ra lực lượng kinh người.
Ầm.
Nàng giống như hóa thành một đạo lưu tinh, vọt về phía tháp canh gác.
Nàng nhìn về phía xa, gương mặt lập tức biến sắc, nhìn về phía dưới lớn tiếng nói:
- Chuẩn bị chiến đấu, thú triều liền tới!
Thú triều, lại là thú triều.
Lăng Hàn kinh ngạc. Trước đó hắn vẫn luôn nghĩ, ngày này rốt cuộc sẽ có tai họa thế nào kéo tới.
Có lẽ là vũ khí khủng khiếp có tính sát thương quy mô lớn. Ví dụ như vũ khí đạn hạt nhân mạnh nhất của hơn trăm năm trước. Quả kia rơi xuống, Hổ Cứ Thành liền không còn tồn tại. Chỉ có điều vũ khí như vậy đã sớm bị hoàng triều Huyền Bắc thu sạch sẽ, căn bản không có khả năng lấy ra được.