Ngưu Hoa Thanh cảm thấy bất đắc dĩ. Nói chuyện với tiểu tử này, thật sự phải rất công phu hàm dưỡng thật tốt. Nếu không chỉ vài phút, đều sẽ muốn giết người.
- Tiểu tử, lão phu muốn ngươi làm một chuyện.
Hắn nói.
- Ngài thật đúng là không khách khí.
Lăng Hàn cười nói.
- Nói đi, chuyện gì? Ở bên trong phạm vi năng lực, ta sẽ tận lực giúp một tay.
- Lão phu muốn ngươi tham gia trận thi đấu lớn trận đạo đầu năm, đạt được danh hiệu đứng đầu. Đây coi như là cơ hội, tiến vào hiệp hội trận đạo, trở thành trận sư mạnh nhất. Sau này đánh bại vụn sắt, cải danh cho trận đạo!
Lăng Hàn cười, nói:
- Ngưu lão đầu, trước đây ngươi không có khả năng đánh ngã được Kim Cương đại soái. Dựa vào cái gì, ngươi cho rằng ta có thể?
- Bởi vì ban đầu lão phu chỉ có một mình. Nhưng bây giờ lấy trí tuệ, kinh nghiệm của lão phu, lại thêm thiên phú của ngươi, nhất định có thể thắng!
Ngưu Hoa Thanh vô cùng khẳng định nói.
Lăng Hàn cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng cũng không có muốn đả kích lòng tin của đối phương. Bởi vì hắn kiên quyết tin tưởng vào thực lực của mình, cuối cùng có một ngày sẽ vượt quá Kim Cương đại soái.
Nếu để người khác biết hắn có ý nghĩ như vậy, nhất định sẽ nói hắn si tâm vọng tưởng. Phải biết rằng Kim Cương đại soái tuy rằng không phải là chiến lực mạnh nhất trong Minh Văn Cảnh, nhưng hắn từ trước tới nay chưa từng hưởng qua thất bại một lần nào.
Bởi vì bất kỳ kẻ nào cũng không có cách nào công phá được phòng ngự của hắn.
Lăng Hàn lại không cho là như vậy. Nếu như Kim Cương đại soái có phòng ngự vô địch, cũng không đến mức sẽ ủy khuất ở dưới quyền của hoàng đế hiện nay.
Cho nên, không có phòng ngự vô địch, chỉ là vẫn đề lực công kích đủ cao hay không.
- Được.
Lăng Hàn gật đầu. Dù sao hắn đối với trận đạo cũng rất có hứng thú.
Ngưu Hoa Thanh có chút hưng phấn, xoa xoa tay nói:
- Từ hôm nay trở đi, lão phu huấn luyện đặc biệt cho ngươi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ lấy trận pháp lão phu nghiên cứu đi ra đánh cho vụn sắt này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Lăng Hàn không đành lòng quét sạch hưng phấn của hắn, liền gật đầu, cười nói:
- Ta cần phải bái sư không?
Ngưu Hoa Thanh lắc đầu:
- Tiểu tử nhà ngươi yêu nghiệt vô cùng, tiền đồ tương lai không thể đo đếm. Lão phu cũng chỉ có thể ở trên phương diện trận pháp tạm thời chỉ điểm cho ngươi vài điều. Bái sư lại miễn đi. Đỡ khiến cho hậu nhân nói lão phu vô sỉ.
Lăng Hàn chỉ mỉm cười. Hắn đối với Ngưu Hoa Thanh phần nhiều cũng chỉ là một loại tôn trọng đối với bạn vong niên.
- Huống hồ, ở thế giới này, bất luận là võ đạo, trận đạo hay đan đạo, cũng chỉ là sơ hưng mà thôi. Chúng ta chỉ nhìn thấy được một mặt nhỏ của đại đạo. Ai lại có tư cách xưng sư?
Ngưu Hoa Thanh cảm thấy vô cùng xúc động, nói.
Lăng Hàn kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới Ngưu Hoa Thanh cũng có nhận thức như vậy.
- Ngưu lão đầu, ngươi tại sao lại cho là như thế?
Ngưu Hoa Thanh suy nghĩ một chút, nói:
- Thời điểm lão phu còn trẻ đã từng tiến vào một di tích cổ. Có thể nói là thần kỳ. Rõ ràng lão phu là tiến vào bên trong một cánh đồng hoang, nhưng sau khi vượt qua một cánh cửa, lại là đại dương mênh mông, ao hồ đầm lầy.
- Điều này cũng không phải là huyễn ảnh!
Hắn nhấn mạnh, nói.
- Mà là không gian kỹ thuật. Một cánh cửa tương đương với một không gian trùng động, thần kỳ vô cùng!
Vẻ mặt hắn đầy hưng phấn:
- Kỹ thuật như vậy, cho dù là tông sư trận đạo giống như ta cũng hoàn toàn không nhìn thấy rõ được một chút môn đạo nào. Có thể thấy được chúng ta chạm tới chỉ là một góc băng sơn của thế giới.
Lăng Hàn cũng có vài phần hứng thú, nói:
- Kim Cương đại soái bọn họ bước vào Minh Văn Cảnh thế nào cũng phải sáu mươi bảy mươi năm. Mà bây giờ chúng ta chỉ ở vào một giai đoạn sơ cấp của đại đạo. Vì sao Kim Cương đại soái bọn họ lại trước sau không thể tiến thêm một bước?
Điêu này đặc biệt được không hợp lý. Bây giờ có thể trổ hết tài năng khẳng định đều là thiên tài võ đạo. Vậy tại sao ở giai đoạn sơ cấp của võ đạo, vẫn tiến cảnh thong thả như thế?
- Hỏi rất hay!
Ngưu Hoa Thanh gật đầu, trên mặt thoáng lộ ra một vẻ tán thưởng.
- Vấn đề này ta cũng đã nghiên cứu qua. Khoảng gần chín mươi năm trước, vụn sắt bọn họ đã bước vào Minh Văn Cảnh. Nhưng trong những năm qua, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ là đạt được năm văn.
- Vì sao?
- Theo lão phu suy nghĩ, đó là bởi vì liên quan tới hoàn cảnh thiên địa.
- A?
Ánh mắt Lăng Hàn nhất thời sáng lên,.
- Nguyện nghe giải thích rõ ràng.
- Chuyện này phải nói tới hơn một trăm hai mươi năm trước.
Ngưu Hoa Thanh hắng giọng.
- Ở thời điểm lúc trước, trên Thiên Hải Tinh từ trước tới nay chưa từng có một người nào tu luyện. Nhưng, thật ra có vài công pháp tu luyện thậm chí trận đạo, lại được lưu truyền.
Lăng Hàn kinh ngạc. Có công pháp truyền xuống, có phổ thế trận pháp, nhưng không có ai nắm giữ?
Đây không phải là điều kỳ quặc quái gở sao?
- Nhưng mà, vào lúc đó, dã thú liền bắt đầu tiến hóa nhanh chóng và mãnh liệt. Nhân loại thật ra cũng vậy.
Ngưu Hoa Thanh nghiêm nghị nói.
- Cho nên, lão phu suy nghĩ, đây là do hoàn cảnh thiên địa thay đổi.
- Ngươi muốn tu luyện, cần cảm ứng được lực lượng thiên địa có đúng không? Nhưng trước đây, điều này căn bản không tồn tại. Ngươi lại cảm ứng thế nào, tu luyện thế nào?
- Trận pháp cũng vậy, muốn mượn thế lực thiên địa để sử dụng, không có thể có thể mượn. Trận cơ thể hiện ra, cũng chỉ là mấy khối đá vỡ, côn sắt hỏng mà thôi.
Giải thích này rất có đạo lý. Thật giống như ở thế giới Nguyên, chỉ có công pháp, cũng không có linh lực, vậy tu luyện thế nào?
Lăng Hàn suy một ra ba, nói:
- Ý của lão đầu ngươi là, hiện tại tuy rằng còn đang là thời điểm ban đầu của vạn đạo, nhưng bởi vì hoàn cảnh thiên địa biến hóa còn không có đuổi kịp, cho nên mới hạn chế các võ giả cao hơn xuất hiện. Cũng khiến cho số lượng võ giả cao cấp vô cùng thưa thớt.
- Không sai!
Ngưu Hoa Thanh gật đầu, đầy vẻ tán thưởng. Nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái như vậy. Bởi vì một điểm thông suốt, Lăng Hàn còn có thể từ một suy ra ba, hắn càng thêm sung sướng.
- Cho nên, đây là cơ hội để ngươi nhanh chóng vượt qua.
Lão đầu nói.
- Đám người giống như vụn sắt đã tiến đến mức không thể tiến hơn, tương đương với ở tại chỗ chờ ngươi.
Lăng Hàn gật đầu, sau đó cười nói:
- Ta sợ, khi ta đạt được độ cao của bọn họ, hoàn cảnh thiên địa vẫn không biến hóa. Vậy thì buồn bực.