Người còn lại chính là nữ tử, thiên kiều bá mị, khí chất cao nhã.
Người này Lăng Hàn cũng nhận ra. Chính là con gái thành chủ Hổ Cứ Thành ban đầu, Phong Nhược Tiên.
Thật đúng là trùng hợp.
Sau khi nhìn thấy được Lăng Hàn, sắc mặt Cổ Hạng Minh lập tức biến đổi, có chút phức tạp.
Hắn không thích Lăng Hàn, đã từng muốn ra tay đối phó. Nhưng còn không có động thủ, Lăng Hàn đã tiến vào học viện Đế Đô. Điều này vượt ra khỏi phạm vi chức quyền của hắn. Hắn muốn đưa tay cũng sờ không tới.
Tiếp theo, hắn còn không có nghĩ ra biện pháp gì tốt, lại nghe nói chuyện Lăng Hàn đánh bại Hồ Dương.
Hắn tất nhiên biết Hồ Dương là ai. Cao thủ Hoán Huyết ngũ biến, mạnh mẽ hơn hắn.
Nhưng cao thủ như vậy lại ba lần thua ở trong tay Lăng Hàn. Lần đầu tiên, lần thứ hai còn có thể nói là có nguyên do. Nhưng lần thứ ba này chính là từ đầu đến cuối thất bại thảm hại, thực lực thua kém.
Điều này làm cho Cổ Hạng Minh hoàn toàn mất hết dục vọng báo thù. Hắn chỉ có tam biến, làm sao có thể địch nổi Lăng Hàn?
Bây giờ thấy Lăng Hàn xuất hiện ở trước mặt mình, trong lòng hắn tất nhiên giống như ăn phải con ruồi, buồn nôn, khó chịu.
Phong Nhược Tiên lại lộ ra một vẻ giận dữ.
Nàng dĩ nhiên tức giận. Thủ hạ của phụ thân năm xưa, hiện tại lại trở mặt không nhận người. Ngay cả nàng ra lệnh cũng không nguyện ý nghe theo.
Bạch nhãn lang à bạch nhãn lang!
Lăng Hàn cứu nàng, theo nàng là chuyện đương nhiên. Đây không phải là chuyện của thuộc hạ sao?
Nhưng Lăng Hàn muốn một mình bay đi, cái này lại khiến cho nàng bất mãn, coi là phản bội.
Nàng không cho phép phản bội!
- Lăng đại ca!
Phong Nhược Tiên nở một nụ cười nhạt, ôn nhu lại mỹ lệ, hoàn toàn không lộ ra ý nghĩ trong lòng.
Lăng Hàn ôm quyền thi lễ một cái:
- Phong tiểu thư.
- Đều đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi Nhược Tiên là được.
Phong Nhược Tiên giả vờ bất mãn nói.
Ha hả.
Trong lòng Lăng Hàn thầm cười lạnh. Hắn tất nhiên sẽ không cho rằng Phong Nhược Tiên sẽ không gặp mặt mình nữa. Còn nguyên nhân đối phương làm như thế chính là nàng muốn mượn đao giết người.
... Có người nói có vài vị hoàng tử đều cảm thấy hứng thú đối với nàng. Nếu như truyền ra bản thân và Phong Nhược Tiên có quan hệ thân mật, thậm chí tin tức mập mờ, những hoàng tử kia lại sẽ như thế nào?
Rất có khả năng tức giận tới nhằm vào hắn.
Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người đều không giống nhau. Huống gì hiện nay Thánh Hoàng sinh hơn trăm nhi tử, đâu có thể nào mỗi người đều là anh tài?
Nữ nhân này, lòng dạ thật đúng là đen tối.
Lăng Hàn liếc mắt một cái, liền thấy ngay dụng tâm của Phong Nhược Tiên. Dù sao hắn sống hơn một kỷ nguyên không có khả năng sống uổng phí. Hắn cũng không vạch trần, chỉ thản nhiên nói:
- Trên dưới có sự khác biệt. Phong tiểu thư sau này có thể phải gả vào thiên gia. Tại hạ vẫn duy trì cách xưng hô cung kính là được.
Phong Nhược Tiên cứng người lại. Nàng không nghĩ tới Lăng Hàn dầu muối không nhận như thế.
- Lăng công tử, nghị sự trưởng đại nhân còn đang chờ ở thượng thư phòng.
Cấm vệ quân dẫn Lăng Hàn tiến vào nói. Hắn lại gánh không nổi trách nhiệm này.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Phong tiểu thư, sau này còn gặp lại.
Hắn không tiếp tục để ý tới Phong Nhược Tiên, đi nhanh về phía trước.
Theo Phong Nhược Tiên, biểu hiện này lại là một bất kính lớn đối với mình, khiến cho căm hận của nàng đối với Lăng Hàn lại tăng lên một phần.
Gương mặt nàng che kín một tầng u ám, nhìn qua có vài phần kinh người.
Trong mắt Cổ Hạng Minh nhìn thấy, không khỏi thoáng lộ ra một nụ cười lạnh. Xem ra, hắn có hi vọng báo thù rồi.
Lăng Hàn ở dưới sự hướng dẫn nơi của cấm vệ quân này, rất nhanh lại đi đến thượng thư phòng.
Cốc cốc cốc.
Cấm vệ quân này gõ cửa một cái.
- Tiến vào.
Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp.
Cấm vệ quân này đẩy cánh cửa ra, sau đó làm một tư thế mời.
Lăng Hàn đi nhanh vào trong. Nơi đây mặc dù được gọi là thư phòng, nhưng trên thực tế cực kỳ lớn. Quả thực giống như cung điện.
Ngồi phía sau một chiếc bàn cực lớn là một nam tử thân mặc trường bào màu đỏ thắm, nhìn qua dáng vẻ đại khái bảy tám chục tuổi. Tuy rằng tóc đã có chút hoa râm, nhưng da lại hồng nhuận trơn nhẵn đến khác thường. Muốn nói hắn mới chỉ có bốn năm mươi tuổi, chỉ sợ cũng có người tin tưởng.
Đây là nghị sự trưởng đương triều, Dương Bách, cường giả cấp bậc Minh Văn Cảnh.
Dương Bách đang xem thứ gì đó, cũng không để ý tới Lăng Hàn. Mãi một lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Hàn.
Xoạt.
Thật giống như hai tia chớp xẹt qua, đâm vào mắt khiến người ta đau đớn.
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
Dương Bách dừng động tác trong tay lại.
- Tại hạ chính là Lăng Hàn.
Lăng Hàn hơi khom lưng hành lễ. Đây là tôn trọng đối với cường giả.
Ở đây cũng chỉ có hai người hắn và Dương Bách, ngay cả một người hầu cũng không có.
Dương Bách dừng một chút, mới nói:
- Ngươi lại nói cặn kẽ một lần, chuyện có liên quan đến yêu chuột này.
Lăng Hàn gật đầu, bắt đầu nói từ đầu tới cuối.
Chuyện này hắn đã nói một lần, hiện tại lặp lại lần nữa đương nhiên càng thông thuận. Hơn nữa, đây vốn chính là một chuyện thật, chỉ là che giấu có chút chi tiết mà thôi.
Dương Bách lộ ra vẻ nghiêm nghị:
- Ngươi quả thật xác định, khí tức của yêu chuột này không kém gì bản tọa?
Ầm.
Hắn phóng ra khí tức của bản thân, giống như muốn lật biển, đáng sợ vô cùng.
Sắc mặt Lăng Hàn trắng bệch. Khí tức Minh Văn Cảnh thực sự quá cường đại.
Chỉ có điều, hắn chịu được.
Hắn gật đầu, nói:
- Không sai, khí tức của con yêu chuột này tuyệt không kém gì đại nhân. Hơn nữa, nó vẫn còn ở trạng thái suy yếu. Đợi sau khi khôi phục, sẽ phải càng cường đại hơn.
Dương Bách dùng ngón tay gõ bàn, nói:
- Thánh Hoàng bệ hạ sớm có tiên đoán, trong vực sâu các ngọn núi lớn trấn áp yêu thú cường đại. Chỉ là không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có con thoát khỏi sự vây khốn.
- Quá sớm. Thánh Hoàng bệ hạ còn chưa hoàn thành đột phá!
Hắn dừng một chút, nói:
- Lăng Hàn, tuy rằng phong ấn là do ngươi phá hỏng, nhưng ngươi phát hiện chuyện này cũng có công lớn. Bản tọa sẽ ghi nhớ cho ngươi.
Lăng Hàn gật đầu:
- Cảm ơn đại nhân.
- Đi đi.
Dương Bách phất tay một cái.
Lăng Hàn rời đi. Hắn trở lại học viện. Hiện tại cách năm mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi.
Hắn đã qua vô số năm mới, nhưng lần này hiển nhiên có ý nghĩa khác nhau so với trước kia. Bởi vì đây là năm mới đầu tiên vượt qua ở trong thế giới mới.