Đừng thấy chỉ có ba cây trận cơ. Cái này gọi là Trở Tuyệt Trận, tác dụng chính là ngăn cản thế của thiên địa. Tuy rằng chỉ có thể ảnh hưởng một khu vực rất nhỏ. Nhưng chỉ cần tìm được tiết điểm trận pháp này của Lăng Hàn, vậy chặt đứt thế lực thiên địa trong khu vực này, toàn bộ trận pháp dĩ nhiên là mất đi tác dụng.
Lòng tin của hắn tràn đầy. Nhưng rất nhanh hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì trước mắt hắn vẫn là mây mù lượn quanh. Trận pháp cũng không bị phá hỏng.
Đây là có chuyện gì?
Hắn nhiều lần thôi diễn, sau đó bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra ở trong mê huyễn trận Lăng Hàn lại bày một trận pháp, do đó ảnh hưởng tới phán đoán của hắn.
Cái này cũng được sao?
Người kia chấn động kinh ngạc. Năng lực bày trận trong trận lại phải là đại sư chân chính mới có khả năng làm được. Hiện tại lại có thể thấy được ở trên người một trận sư sơ cấp. Điều này bảo hắn làm sao tin tưởng được?
Nếu không phải còn đang thi đấu, hắn thật muốn quỳ bái.
- A, ta cũng biết được vị trí tiết điểm, vì sao Trở Tuyệt Trận lại không có tác dụng?
- Đúng vậy. Ta cũng cho là ở đó.
- Vì sao không có hiệu quả?
Tất cả mọi người kinh ngạc. Cái này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Hơn nữa còn có người ở trong trận đi tới đi lui thử, bọn họ có thể thấy càng rõ ràng hơn.
Thật ra có nhiều người từ lúc hai ba phút trước đã phát hiện cái "tiết điểm" kia. Nhưng bây giờ lại có thể chứng minh không phải, khiến cho bọn họ không có cách nào tiếp nhận.
- Chẳng lẽ là trận cơ Trở Tuyệt Trận của người kia không tốt?
- Sẽ không phải đâu. Ngươi xem trận văn đã kích hoạt, làm sao có thể không tốt được?
- Vậy là có chuyện gì xảy ra?
- Đó lại có thể không phải là tiết điểm!
Cho dù là một ít trận sư trung cấp cũng có phần không nghĩ ra. Bởi vì bọn họ cũng cho rằng, nơi đó chính là mấu chốt để phá vỡ trận pháp.
Chỉ có trận sư cao cấp lập tức nhìn ra được môn đạo, nói ra đạo lý trong đó.
- Cái gì, trong trận bày trận!
- Lại có thể có thể nhìn thấy được ở trong trận pháp cấp thấp?
- Không thể tưởng tượng nổi!
- Trời ạ, đây là người trâu bò thế nào vậy?
Trong trận, tên đối thủ kia điên cuồng lau mồ hôi lạnh. Bày trận trong trận, như vậy muốn thôi diễn ra vị trí tiết điểm, độ khó ít nhất phải nâng cao lên gấp mười lần.
Ở nơi nào? Ở nơi nào? Ở nơi nào?
Hắn không ngừng thử, nhưng trước sau không có tìm được vị trí chính xác.
Một giờ trôi qua rất nhanh. Hắn cuối cùng vẫn không thể thành công.
Miệng đối thủ kia đầy cay đắng. Cho dù Lăng Hàn cũng không phá được trận pháp của hắn, nhưng Lăng Hàn bày binh bố trận chỉ cần bao nhiêu thời gian. Chỉ riêng điểm này đã nghiền ép hắn.
Có người may mắn, vòng thứ nhất trống, trực tiếp tiến thẳng vào vòng thứ hai.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, vòng thi đấu thứ hai bắt đầu.
Vô cùng vừa khéo, đối thủ của Lăng Hàn lại là Nghiêm Tuấn.
Nghiêm Tuấn nhìn Lăng Hàn, trong lòng tự nhiên kinh hãi đến rối tinh rối mù. Lăng Hàn trở thành trận sư đã khiến cho hắn không thể tiếp nhận. Sau đó nhìn thấy được tốc độ đối phương bày trận, còn có thủ pháp bày trận trong trận, càng làm cho hắn chỉ có thể trố mắt nhìn theo.
Làm sao có thể có yêu nghiệt như vậy? Còn hết lần này tới lần khác là kẻ thù không đội trời chung của hắn!
Hắn vội vàng nói:
- Ta bày trận trước!
Vù vù vù.
Hắn đã cắm xuống trận cơ trên mặt cát. Dưới lực tinh thần dẫn động, trận pháp rất nhanh lại vận chuyển.
Đây là một sát trận. Nghiêm Tuấn dụng ý thâm hiểm, hắn muốn giết chết Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt. Một trận sư sơ cấp như ngươi còn muốn giết Hoán Huyết Cảnh sao?
Đầu óc bị lừa đá.
Hắn nhanh chân tiến vào trận pháp, sau đó quyền phải nắm lại, đánh ra.
Ầm!
Cát vàng bay trên trời. Trận pháp bị phá.
Nhất thời, tất cả mọi người há hốc miệng.
Dưới lực lượng tuyệt đối nghiền ép, sức mạnh vô địch.
Mọi người trố mắt. Bọn họ lại đang tiến hành so tài về trận đạo, ngươi một quyền đánh phá trận pháp, đây tính là qua cửa ải sao?
Thành công? Hay là thất bại?
Trọng tài cũng không biết nên phán xét thế nào, sử dụng ánh mắt do dự nhìn về phía những đại lão kia.
Từ trước tới nay, chuyện này chưa từng phát sinh qua. Bởi vì chiến lực cá thể của trận sư quá yếu. Ai cũng không có khả năng dựa vào thực lực mạnh mẽ phá trận pháp.
Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện một kẻ quái vật như vậy.
Trong lúc mơ hồ, mọi người hình như thấy được một người khác. Quái vật này giống như không nên tồn tại ở nhân gian.
Hồng Thiên Bộ!
- Không thể tưởng tượng nổi!
Một vị trận sư cao cấp lập tức không vui nói.
- Chúng ta là trận sư phá trận, đương nhiên phải sử dụng thủ đoạn đường đường chính chính. Đây tính là cái gì?
- Tào huynh, lời này của huynh, ta cũng không dám gật bừa.
Lại một trận sư cao cấp khác nói.
- Thi đấu cũng không có quy định, cần dùng dạng thủ đoạn nào phá trận. Đã như vậy, cái này ở trong phạm vi quy tắc cho phép, đương nhiên tính.
Trận sư họ Tào không khỏi cứng họng. Quả thực, quy tắc cũng không có yêu cầu cụ thể phải phá trận thế nào. Bởi vì thứ nhất là do ước định thành. Thứ hai chiến lực cá thể của trận sư thấp, ai sẽ dùng thủ đoạn như vậy đi phá trận?
Hắn vội vàng nói:
- Trận sư lấy trận phá trận, điều này còn cần phải đặc biệt nói rõ sao? Ta kiên quyết không ủng hộ. Thậm chí, ta còn muốn đề nghị, thủ tiêu tư cách dự thi của người này!
Trong lòng Lăng Hàn không khỏi buồn bực. Mình cùng hắn không thù không oán, hắn tại sao lại nhằm vào mình như vậy?
- Nếu quy tắc không có nói rõ, vậy dĩ nhiên là có thể.
Trận sư thứ hai cũng kiên trì mở miệng.
Càng lúc càng nhiều trận sư cao cấp gia nhập vào cuộc tranh cãi. Có người cho rằng Lăng Hàn có thể qua cửa ải. Có người lại cho rằng điều này căn bản không có thể hiện ra năng lực trận đạo của Lăng Hàn. Làm sao có thể hồ đồ mù quáng như vậy được?
Ai cũng không thể thuyết phục được ai. Số lượng người của hai bên lại không chênh lệch lắm. Như vậy gọi là không có khả năng giải quyết.
Các trận sư cấp thấp lại đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều nhe răng.
Nhiều trận sư cao cấp như vậy lại có thể vì một trận sư sơ cấp nho nhỏ tranh cãi mặt đỏ tới mang tai như vậy. Chỉ riêng điểm ấy, Lăng Hàn cũng có thể kiêu ngạo cả đời.
Cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Trần Hạo.