Trong lòng Kỳ Liên Đông thầm cười lạnh. Chỉ là trận sư trung cấp, hắc hắc, còn tưởng rằng là đại chiêu gì.
- Lão phu tới giới thiệu cho ngươi một chút.
Trần Hạo đẩy Trọng Phi Dương đi ra, nói.
- Tiểu tử này gọi là Trọng Phi Dương, năm nay chỉ có hai mươi sáu tuổi, trận sư trung cấp!
Kỳ Liên Đông liếc mắt nhìn Trọng Phi Dương thêm một cái, gật đầu. Quả thực, trận sư trung cấp hai mươi sáu tuổi có thể nói là đặc biệt yêu nghiệt. Chỉ có điều, người này lại không sánh bằng Hồng Thiên Bộ, càng kém hơn so với Lăng Hàn.
- Thật sự không tệ.
Hắn nói. Lúc này tất nhiên phải nâng cao lên một cái, tiếp theo đánh vào mặt mới có thể đau hơn.
Trần Hạo cười hắc hắc, nói:
- Kỳ lão đầu ngươi cũng cảm thấy tiểu tử này không tệ. Hắc hắc, còn có lý!
Hắn đẩy Lăng Hàn đi ra, nói:
- Tiểu tử này là...
- Trần lão đầu, mau buông tay. Muốn ra tay với tiểu bối sao? Quá vô sỉ!
Kỳ Liên Đông vừa thấy, lập tức lại sốt ruột. Hắn rất sợ Trần Hạo sẽ gây bất lợi cho Lăng Hàn.
Trần Hạo sửng sốt. Đây là thiên tài của hiệp hội trận đạo. Ta làm sao có thể ra tay với hắn?
Kỳ lão đầu này làm sao vậy, đầu bị động kinh sao?
- Đây chính là thiên tài của đan đạo hiệp hội!
Kỳ Liên Đông lại bảo nói.
Những lời này trực tiếp khiến Trần Hạo ngây người. Cái gì? Lăng Hàn là thiên tài của hiệp hội đan đạo ta?
Kỳ lão đầu ngươi giỏi lắm, cũng quá vô sỉ.
Ngươi cho dù có đố kị thiên tài của hiệp hội trận đạo ta, cũng không thể trắng nói thành đen, lỗ mãng lừa gạt thành người của nhà ngươi.
- Kỳ lão đầu, ngươi nói bậy cái gì vậy? Đây là người của hiệp hội trận đạo ta!
Hắn nhấn mạnh nói.
- Thối lắm!
Kỳ Liên Đông cũng nổi giận. Đây rõ ràng chính là đan sư cao cấp của hiệp hội đan đạo, năm nay cũng mới mười chín tuổi, thiên tài đến mức làm cho không người nào có thể tưởng tượng được. Ngươi lại dám nói là người của hiệp hội trận đạo ngươi?
- Đây rõ ràng là người của hiệp hội đan đạo ta!
Hắn quát.
- Ngươi mới thối. Đây là người của hiệp hội trận đạo chúng ta!
Trần Hạo cũng không chút khách khí, gào lại gào. Cũng không phải là chưa từng gào qua.
Hai lão đầu cộng lại đã quá hai trăm tuổi đều đỏ mặt, gân cổ ở đó kêu gào, hận không thể đi bóp cổ của đối phương.
Trọng Phi Dương trợn mắt há hốc mồm. Hắn thấy, đây là một hồi trò khôi hài.
Bởi vì đây là chuyện rất rõ ràng, rất dễ dàng tìm ra chân tướng. Vì sao Kỳ Liên Đông lại phải nói như vậy?
Thoáng cái sẽ bị vạch trần.
- Mau buông tay!
- Ngươi mới buông tay!
Hai lão đầu mỗi người lôi kéo một cánh tay của Lăng Hàn, đều muốn kéo Lăng Hàn đến phía bên mình.
Trọng Phi Dương mở miệng, nói:
- Lăng Hàn, vẫn là ngươi tới giải thích một chút đi.
Đây là chuyện rất đơn giản, hết lần này tới lần khác hai người đứng đầu cũng không nghĩ tới.
Lăng Hàn nhe răng nhếch miệng, nói:
- Cái này... Cái kia... Nói như thế nào đây. Ta đúng là trận sư trung cấp của hiệp hội trận đạo.
- Cái gì?
Kỳ Liên Đông dọa cho giật mình. Ngươi đang nói đùa sao?
Ngươi không phải đan sư cao cấp của nhà ta sao? Thế nào còn là trận sư trung cấp?
- Kỳ lão đầu, có nghe hay không?
Trần Hạo dương dương đắc ý. Thật không biết Kỳ Liên Đông này tranh với hắn làm cái gì. Đây không phải là chuyện quá rõ ràng sao?
Lăng Hàn cười ha hả, nói:
- Trần hội trưởng, ta còn là đan sư cao cấp của hiệp hội đan đạo.
Những lời này nói ra, Trần Hạo cũng há hốc miệng, giống như trở nên đần độn.
Hai vị đại lão cục diện gì mà chưa từng thấy qua. Nhưng bây giờ bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ thật sự không tin sẽ có người có thể đồng thời ở hai phương diện đều nắm giữ thiên phú kinh người. Nhưng tuy rằng bọn họ giễu cợt, chọc phá, so sánh lẫn nhau. Nhưng nhiều năm như vậy, hai bên làm sao có thể không ăn ý với nhau.
... Đấu thì đấu, nhưng hai bên thật ra còn tỉnh táo, tin tưởng đối phương cũng không phải là người nói láo.
Trọng Phi Dương cũng trợn mắt há hốc mồm. Tình huống gì vậy? Sự thông minh của hắn hình như có chút không đủ dùng.
- Ngươi thật sự là trận sư trung cấp?
- Ngươi thực sự là đan sư cao cấp?
Hai lão đầu đồng thời hỏi.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Ta đã là trận sư trung cấp, cũng là đan sư cao cấp, không hề sai.
Kỳ Liên Đông cùng Trần Hạo nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời nói:
- Ngươi buông tay!
- Ngươi mới buông tay!
- Đây là thiên tài của hiệp hội trận đạo nhà ta!
- Lăn. Lăng Hàn lại là đan sư cao cấp, hiếm lạ trận sư trung cấp cái rắm!
- Nói thừa, tiếp theo lão phu lại sẽ đích thân bồi dưỡng, bảo đảm ở trong vòng ba năm, không, trong vòng một năm khiến cho tiểu tử này trở thành trận sư cao cấp!
- Thổi, ngươi ra sức mà thổi phồng đi. Có ba năm, lão phu cũng có thể đưa hắn lên đan sư cấp tông sư!
Hai lão đầu không để ý tới hình tượng tranh cướp. Bọn họ đều muốn kéo Lăng Hàn về phía bên mình.
Nói đùa, một người trẻ tuổi chưa đầy hai mươi tuổi, có thể đồng thời ở trên phương diện trận đạo, đan đạo đạt được thành tựu giống như vậy. Nếu như nghiên cứu một môn, tiền đồ tương lai không thể đo đếm.
Có lẽ, gặp được một tông sư dưới ba mươi tuổi!
- Ngươi không phải đã có Hồng Thiên Bộ sao? Tìm thiên tài trận đạo của ngươi đi.
Kỳ Liên Đông nói.
Trần Hạo trợn trừng mắt. Hồng Thiên Bộ say mê võ đạo. Người ta nghiên cứu trận đạo chỉ là để tiến vào di tích cổ thám hiểm gặp phải tình hình đặc biệt, lúc ấy sẽ dễ dàng một chút, làm sao có thể tập trung tất cả tinh lực vào?
- Hồng Thiên Bộ là Hồng Thiên Bộ, Lăng Hàn là Lăng Hàn. Vì sao lão phu phải nhường ngươi?
Kỳ Liên Đông xì một tiếng, nói:
- Chỉ dựa vào Lăng Hàn bây giờ là đan sư cao cấp, nói rõ hắn ở trên đan đạo có tiền đồ hơn. Cho nên, vẫn khác lãng phí thời gian ở chỗ của ngươi.
- Thối lắm, nếu như Lăng Hàn ném tất cả tinh lực ở trên trận đạo, hắn tất nhiên cũng sớm trở thành trận sư cao cấp.
Trần Hạo tất nhiên không có khả năng nhượng bộ.
Hai lão đầu lại phẫn nộ, hình như muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương.
Trọng Phi Dương chỉ cảm thấy hình như đang nằm mơ. Hai vị đều là người có quyền thế lớn nhất dưới Thánh Hoàng, lại có thể sẽ tranh giành túi bụi như vậy, đâu còn có một chút phong thái nào của nhân vật lớn?
Mà tất cả những chuyện này, đều là bởi vì một thiếu niên vẫn còn chưa đầy hai mươi tuổi.
Hắn cũng không nhịn được giật mình. Lăng Hàn lại còn là đan sư cao cấp?