Hồng Thiên Bộ lại hoàn toàn không để ý chút nào, chỉ đưa tay nhấn một cái.
Ầm.
Liền thấy Hổ Tứ Hải bị chấn động bay ra ngoài. Một búng máu từ trong miệng hắn phun tới. Sau đó hắn nặng nề ngã sấp xuống đất, hai tay, hai chân co quắp, đúng là không có thể lập tức bò dậy được.
Thật mạnh!
- Ngươi có thể ngăn cản một chiêu của ta, ta liền không lấy tính mạng của ngươi.
Hồng Thiên Bộ thản nhiên nói.
- Bên cạnh ta đang cần một con vật cưỡi. Ngươi hãy đi theo ta.
Đám người Việt triều đều giận dữ. Yêu tộc bọn họ là tồn tại cao quý tới mức nào. Nhân tộc nho nhỏ lại dám bảo bọn họ làm vật cưỡi?
Quả thực đâm đầu vào chỗ chết!
Nhưng bọn họ lại có người nào là đối thủ của Hồng Thiên Bộ?
- Thiên Lượng, dẫn người trở lại.
Hồng Thiên Bộ quay đầu lại nói.
- Vâng.
Hồng Thiên Lượng lập tức đi về phía Hổ Tứ Hải chạy. Tuy rằng hắn vẫn lấy người ca ca này làm mục tiêu vượt qua, cũng căm giận sống ở dưới một bóng ma như vậy. Nhưng thật ra khí nhìn thấy Hồng Thiên Bộ, hắn lại giống như những người khác, chỉ còn lại có phục tùng, kính nể, e sợ.
Nam nhân này, chính là giống như thiên thần, những người khác chỉ có phần run sợ.
- Ngươi dám!
Đám người dê vội vàng đi ra ngăn cản, nhưng bị Hồng Thiên Bộ một chưởng phất qua, tất cả chỉ có phần bị đánh bay.
Uy lực của Hồng Thiên Bộ, không người nào có thể ngăn cản.
Chỉ thấy Hồng Thiên Lượng nắm lấy một cổ tay Hổ Tứ Hải, sau đó kéo đi.
- Hồng Thiên Bộ!
- Hồng Thiên Bộ!
- Hồng Thiên Bộ!
Có người kêu tên Hồng Thiên Bộ. Sau khi một người kêu lên, rất nhanh lại có nhiều hơn người hưởng ứng. Tất cả đều theo đó kêu to, cuối cùng giống như hóa thành đại dương mênh mông, tâm tình cuồng nhiệt thiêu đốt mỗi người.
Mặc dù Hồng Thiên Bộ chỉ đánh một trận, nhưng danh tiếng lại hoàn toàn che lấp Lăng Hàn.
Nói đến năng lực chiến đấu trong cùng giai, Lăng Hàn trước đánh bại hai Hoán Huyết, lại đánh bại hai Cực Cốt, đã là cực hạn có thể làm được. Thậm chí so với Hồng Thiên Bộ còn muốn xuất sắc.
Nhưng ai bảo Hồng Thiên Bộ đánh bại là lão đại của đối phương?
Hồng Thiên Bộ chỉ thản nhiên cười. Ánh mắt của hắn đảo qua, dừng ở trên người Lăng Hàn. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn lại dời ánh mắt đi, giống như căn bản không để Lăng Hàn để ở trong lòng.
Đây là một loại miệt thị, cũng một loại tự tin.
Ngươi là Hồng Thiên Bộ thứ hai?
Ha hả, ngay cả tư cách khiến cho ta liếc mắt nhìn thêm cũng không có.
Lăng Hàn cũng không nổi giận. Người như vậy ở trong thế giới Nguyên hắn thấy cũng nhiều. Nhưng người không phải là bị hắn vượt qua. Những người vượt qua, tất cả trở thành đá kê chân trên con đường cường giả của hắn?
Hắn tin tưởng, Hồng Thiên Bộ cũng sẽ không ngoại lệ. Đương nhiên, ánh mắt này vẫn có chút dụng ý. Đó chính là khiến cho ý chí chiến đấu của Lăng Hàn càng tăng cao.
Giẫm lên nhị thế tổ thật sự được không có ý nghĩa gì. Thiên tài như Hồng Thiên Bộ, mới có thể khiến cho Lăng Hàn sau khi vượt qua cảm thấy vui vẻ.
Hồng Thiên Bộ thu hồi ánh mắt, xoay người đi. Hai tay hắn chắp lại để ở sau lưng, y phục màu trắng tung bay, tiêu sái đến mức không thể tăng thêm được nữa.
- Hồng Thiên Bộ, vẫn yêu nghiệt như vậy!
Hiên Viên Định Quốc đã đi tới, đầy cảm thán nói.
Hắn vừa nhảy vào Cực Cốt, đã có thể xưng là cao thủ. Nhưng vừa so sánh với Hồng Thiên Bộ?
Người ta mới hai mươi bốn tuổi, nhưng ngay cả Minh Văn Cảnh cũng có thể trong lúc nói cười càn quét. Chênh lệch này xa tới mức nào?
- Đều cho là hắn còn đang là tam cốt. Nhưng người ta lại là vô thanh vô tức lại bước vào tam văn. Lấy mức độ yêu nghiệt của hắn, cho dù là Hồng thái sư, nghị sự trưởng cũng không có cách nào địch nổi hắn.
Hiên Viên Định Quốc lại nói.
- Hoàn toàn xứng đáng là cao thủ thứ hai của đế quốc!
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, vỗ vào vai, Hiên Viên Định Quốc nói:
- Cố gắng một chút, sau này không phải là không có cơ hội vượt qua.
Hiên Viên Định Quốc cười khổ. Yêu nghiệt như vậy vượt qua thế nào? Nhưng hắn vẫn mỉm cười, nói:
- Cám ơn ngươi?
- Cảm ơn cái gì?
- Cám ơn ngươi vì ta đứng ra. Nếu không con yêu hổ kia thật sự có khả năng giết chết ta.
Hiên Viên Định Quốc nghiêm nghị nói.
- Không nên nói giống như ngươi là lão bà của ta vậy.
Lăng Hàn nhe răng.
- Hắc hắc, ý của ngươi là muốn bảo ta lấy thân báo đáp sao?
- Lăn!
Đấu trường dưới lòng đất cũng đã sụp xuống. Lăng Hàn tất nhiên không có khả năng lại đi chiến đấu. Hắn chỉ có thể quay lại học viện. Chỉ có điều chiến đấu liền bốn trận, ngày hôm nay cũng đủ rồi.
Sau khi trở lại học viện, việc đầu tiên của Lăng Hàn đương nhiên là trừ độc.
Lăng Hàn vừa ăn Bách Hóa Đan, vừa vận công hóa giải, tốn hai ngày mới đẩy được kịch độc trong cơ thể ra ngoài.
Sự kiện khuya ngày hôm trước phát sinh xung đột đã trở thành trọng tâm câu chuyện bùng nổ ở bên trong Đế Đô. Lúc này mọi người mới biết được, hóa ra Việt triều đúng là cường đại như vậy. Một hoàng tử chính là tu vi Khai Khiếu Cảnh. Tùy tiện một sứ giả chính là Minh Văn Cảnh.
Trước đó, phần lớn mọi người đều cho rằng Việt triều là tới xưng thần. Nhưng ngày hôm trước, sau khi đánh một trận, mọi người mới biết Việt triều này là lòng muông dạ thú, cũng không xưng thần thậm chí kết thành đồng minh, mà muốn cho Huyền Bắc Quốc quy phụ.
Chỉ là một hoàng tử cũng có thể so sánh cùng thánh hoàng của bọn họ sao?
Những người này tới không có ý tốt. Nếu như Việt triều phát binh tới đánh, Huyền Bắc Quốc chống đỡ được sao?
Những người này đều là yêu thú. Tuy rằng hóa thành hình dáng của nhân loại, nhưng bản chất cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi?
Người nào không biết yêu thú tàn ngược, thích ăn thịt người. Nếu như Huyền Bắc Quốc thật sự trở thành khu vui chơi cho yêu thú, vậy tất cả mọi người phải lưu lạc trở thành khẩu phần lương thực.
Thật may, Hồng Thiên Bộ đứng ra, một đòn lại đánh bại Hổ thiếu gì đó, chấn hưng thanh thế của Huyền Bắc Quốc.
Lăng Hàn cũng bị kéo theo một câu, nhưng ở dưới hào quang của Hồng Thiên Bộ, hắn tất nhiên buồn bã thất sắc.
Tên hoàng tử Việt triều kia rất nhanh liền đưa ra đáp trả, hẹn chiến cùng Hồng Thiên Bộ ở bãi săn bắn hoàng gia.
Không được hoàng gia cho phép, ai dám tự ý đi vào trong đó?
Hiện tại tên hoàng tử Việt triều kia ước chiến ở nơi đó, nói rõ là đang khiêu khích với Huyền Bắc Quốc.
Dưới kích thích này, triều đình và bách tính trên dưới cực kỳ phẫn nộ. Tất cả đều dâng thư về phía Dương Bách, cho dù ngọc nát đánh một trận, cũng không thể để mặc cho yêu thú làm càn.