Một tráng hán chừng ba mươi tuổi cười khanh khách nhìn Lăng Hàn.
- Đúng.
Lăng Hàn gật đầu, đây quả thật là một chút liền có thể nhìn thấy, không giống những người khác trên người mang theo "thổ vị" mãnh liệt, đó là vì ở trong vùng rừng rậm dằn vặt ra.
Tráng hán cười hì hì, đưa tay ra ngoài nói:
- Ở đây, cái gì cũng thành giao dịch, ngươi muốn hỏi, phải cho người ta chỗ tốt.
- Bao nhiêu?
Lăng Hàn lạnh nhạt nói, hiện tại ví tiền của hắn lại phồng lên, đối với nguyên tinh tự nhiên rất coi nhẹ.
- Một khối nguyên tinh.
Tráng hán kia dựng lên một ngón tay.
Một vấn đề muốn một khối nguyên tinh, thật hắc!
Lăng Hàn không đáng kể, chỉ cần có thể tìm được Xích Hồng Hàn Băng Thảo, vậy cho dù trả giá trăm vạn nguyên tinh hắn cũng sẽ không đau lòng, nên lấy ra một khối nguyên tinh đưa tới.
Tráng hán tiếp nhận nguyên tinh, cười hì hì.
- Nên trả lời vấn đề rồi.
Lăng Hàn gõ gõ bàn.
- Được.
Tráng hán gật gù nói.
- Ta không biết.
Ánh mắt của Lăng Hàn lập tức âm lệ.
- Ngươi đang đùa ta?
- Thiếu niên, ta là cho ngươi một bài học, ra ngoài nên để tâm một chút, không nên dễ dàng tin tưởng người khác!
Tráng hán cười to, không sợ Lăng Hàn ra tay với hắn chút nào.
Bởi vì nơi này là địa bàn của Phong Ma Đường, Lăng Hàn dám ra tay ở chỗ này, nhẹ thì bị đuổi ra ngoài, nặng thì bị đánh giết, bằng không nơi này cũng không thể trở thành cảng tránh gió.
Có người nói, trong trại giống như vậy thậm chí có rất nhiều tội phạm truy nã cùng hung cực ác, bị thế lực như Đông Nguyệt Tông, Thú Hoàng Tông truy sát, chạy trốn đến nơi này. Nhưng chưa thấy bọn họ dám động thủ ở trong trại, có thể thấy được tứ đại thế lực thâm nhập lòng người mạnh mẽ cỡ nào.
Lăng Hàn nhìn ở trong mắt, tiện tay phất ra, trên bàn nhất thời có thêm mười cây nhân sâm, từng cây đều lớn cỡ cánh tay trẻ con, sợi rễ như rồng.
Hí!
Mọi người vừa thấy, con mắt đều trợn lên, này chí ít là nhân sâm hai ba trăm năm a! Trong Ám Ma Sâm Lâm có nhân sâm như vậy, nhưng cần thâm nhập đến hạch tâm, bởi vì nơi đó quá nguy hiểm, bình thường đừng nói không người tiến vào, ngay cả yêu thú cũng vô cùng ít ỏi, vì lẽ đó số lượng linh dược rất nhiều, hơn nữa dược linh kinh người.
Nhân sâm như vậy, một cây bán trên mười nguyên tinh là thừa sức, mười cây chính là mấy trăm nguyên tinh, đây là một món của cải không nhỏ, nếu như Linh Hải Cảnh không đi trộm không cướp, vậy cần tiêu tốn mấy chục năm mới có thể luyện chế ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, hô hấp của tất cả mọi người dồn dập, con mắt trở nên đỏ chót, hận không thể ra tay cướp giật.
Lăng Hàn cười nhạt, chỉ vào tráng hán vừa nãy nói:
- Ai giết hắn, những nhân sâm này liền thành của người đó.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm tên tráng hán kia.
Người này chỉ là Linh Hải tầng hai, đối với võ giả Linh Hải Cảnh hậu kỳ mà nói, không nói đánh giết dễ như trở bàn tay, nhưng sẽ không khó khăn bao nhiêu. Dễ như ăn cháo liền có thể kiếm mấy trăm nguyên tinh, chuyện làm ăn tốt như vậy đi đâu tìm?
Lại nói, nhân sâm mấy trăm năm là vật đại bổ cỡ nào, võ giả bọn họ là người bình thường, khi chém giết với yêu thú, khó tránh khỏi lưu lại ám thương, đây là đan dược phổ thông không thể chạm đến, chỉ có vật đại bổ như thế mới có thể chữa trị.
Bảo vật như vậy, có thể gặp mà không thể cầu!
- Thiếu niên, trong trại không thể động thủ.
Có người nói.
Lăng Hàn cười nói:
- Không sao, các ngươi nhìn chằm chằm là được rồi. Tuy không lâu sau ta sẽ rời đi, nhưng sẽ đặt mười cây nhân sâm ở chỗ trại chủ, ai giết hắn, liền có thể đi tìm trại chủ lĩnh, mọi người yên tâm chứ?
- Được!
- Được!
Tất cả mọi người gật đầu, trong trại quả thật có người sẽ tuyên bố nhiệm vụ, mời người hỗ trợ, chỉ là thông qua Phong Ma Đường, khó tránh khỏi sẽ bị thu phí. Bởi vậy mọi người không ai không hi vọng tráng hán kia nhanh rời khỏi trại, liền làm thịt, sau đó trực tiếp tìm Lăng Hàn lĩnh thưởng, như vậy sẽ không cần bị thu phí.
Tên tráng hán kia tái mặt, không nghĩ tới chỉ vì lừa Lăng Hàn một khối nguyên tinh liền bị đối phương chỉnh vào chỗ chết. Hắn vội vàng lấy khối nguyên tinh kia ra, như khoai lang bỏng tay ném về phía Lăng Hàn:
- Ta không muốn nguyên tinh của ngươi, ngươi nhanh thu hồi giải thưởng đi.
Đây là nhị thế tổ nhà ai a, lại lãng phí nhân sâm như vậy, mẹ ngươi biết ngươi trâu bò như thế không?
Lăng Hàn cũng không tiếp nói:
- Cầm đi, vừa vặn có thể đi mua một bộ quan tài.
Tráng hán kia sợ đến sắp khóc, hắn chỉ muốn chiếm tiểu tiện nghi mà thôi, ai có thể nghĩ tới sẽ đưa tới họa sát thân? Hắn vội quỳ xuống nói:
- Tiểu gia, ta sai rồi, ta sai rồi, cầu ngươi tha thứ ta!
- Thật biết sai rồi sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Thật biết sai rồi!
Tráng hán không ngừng bạt tai mình, rất dùng sức, đánh đến máu cũng chảy ra.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Được rồi, thủ tiêu giải thưởng này.
Nhất thời, tráng hán kia thở phào nhẹ nhõm, nhưng những người khác thì bất mãn, ngươi trêu người sao! Nơi này không có mấy người lương thiện, mỗi một người đều nhìn chằm chằm Lăng Hàn, hung quang lấp lóe, chỉ cần chờ Lăng Hàn vừa rời trại, khà khà…
Lăng Hàn không để ý nói:
- Thủ tiêu giải thưởng vừa nãy, thay mới. Ai nói cho ta trong rừng rậm nơi nào có địa phương hàn nhiệt tương giao, mười cây nhân sâm này liền quy hắn.
- Thật chứ?
Mọi người lại vẻ vui hỏi.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Tự nhiên là thật, có điều, nếu ai coi ta là kẻ ngu si trêu chọc, lung tung nói cái địa phương, vậy ta cũng không ngại treo giải thưởng hắn.
Tất cả mọi người giật mình, vừa nãy tên tráng hán kia chỉ lừa Lăng Hàn một khối nguyên tinh, liền bị đối phương lấy ra mười cây nhân sâm treo giải thưởng đầu người, nếu dối gạt Lăng Hàn mười cây nhân sâm, vậy đối phương sẽ mở ra giá bao nhiêu đến treo giải thưởng?
Nhị thế tổ như vậy thực sự rất đáng sợ, có tiền, tùy hứng a!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trầm mặc, có mấy người vốn định lừa gạt, nhưng mà bị doạ cho sợ rồi.
- Vị thiếu gia này, ta biết có một nơi, phù hợp yêu cầu của ngươi.
Một lát sau, có người mở miệng, hắn nói ra một chỗ, ở Tây Bắc bộ của Ám Ma Sâm Lâm, còn tặng kèm Lăng Hàn một tờ bản đồ, ghi rõ địa điểm.
Lăng Hàn tỉ mỉ hỏi dò, nhưng rất thất vọng, bởi vì nơi đó đúng là hàn nhiệt đan dệt, bất quá cùng hắn nghĩ cách biệt quá nhiều. Nhưng thiên kim mua ngựa tốt, hắn vẫn cho đối phương mười cây nhân sâm, dựng lên tín dự của mình.
- Còn có người biết địa điểm như vậy không, một tin đổi mười cây nhân sâm.
Lăng Hàn vung tay lên, lại lấy ra mười cây nhân sâm, dù sao đồ chơi này đối với hắn mà nói chỉ là rau cải trắng.
Có người được khen thưởng, nhất thời để những người khác trở nên hưng phấn, người có chút kiến thức đều nóng lòng muốn thử.
Mình không biết không quan hệ, chẳng lẽ không thể đi thám thính sao?
- Ta dừng ở chỗ này trên hai ngày, có tin tức liền đến tìm ta.
Lăng Hàn bỏ xuống câu nói này, liền rời tửu lâu, ra tiền thuê một gian phòng.