Những nhân ngư này có thể dùng tiếng hát dụ người, hiển nhiên tinh thần lực không yếu.
Đáng tiếc, so với Lăng Hàn, các nàng không khác gì tiểu vu gặp đại vu.
Không nói Lăng Hàn sớm khai phát tinh thần lực, hắn vẫn chú trọng tăng niệm lực, phải biết hắn còn có Dưỡng Nguyên Hồ Lô, có thể sinh ra năng lượng kỳ dị tẩm bổ thần hồn, tăng cường niệm lực.
Đột nhiên bị tấn công, Lăng Hàn cảm thấy thức hải hơi đau đớn, hắn bị thương sao?
Ha ha.
Hắn vận dụng niệm lực hóa thành một tấm thuẫn vô hình mắt thường không thấy được, tinh thần xung kích tấn công hắn đều vỡ nát, cũng không tổn thương lên người hắn.
- Không tốt, niệm lực của Nhân tộc này cực mạnh!
- Dùng Hải Thần Hào Giác đối phó hắn!
Một nhân ngư cầm lấy một con ốc biển màu xanh và thổi vào bên trong, ngay sau đó có sương mù cuồn cuộn bao phủ khối đá ngầm dưới chân.
Nơi vốn không có sương mù, hiện tại sương mù tản ra, đưa tay không thấy năm ngón, thậm chí còn dày đặc hơn cả hải vực chung quanh.
Lăng Hàn không sợ, hắn mở nhãn thuật ra, mặc dù không thể so sánh với Nhị Oa nhưng hắn có thể nhìn thấy mờ ảo, muốn ứng phó việc này là dư xài.
Xèo, một thanh trường kiếm chém về phía hắn.
Lăng Hàn xuất quyền ngăn cản, ầm, trường kiếm bay ngược về phía sau, ngư nhân lại bị đánh hóa thành huyết vụ.
- Cái gì, sương mù chẳng những mê hoặc ánh mắt, nó còn có hiệu quả mê hoặc tinh thần thật lớn, vì sao lại vô hiệu với hắn?
- Đúng là quái vật!
Các nhân ngư kinh hô thành tiếng, các nàng chưa từng gặp đối thủ nào như Lăng Hàn, các thủ đoạn của các nàng vô hiệu với hắn.
- Liên thủ thúc giục Hải Thần Hào Giác!
Mấy đầu nhân ngư tụ tập cùng nhau và thổi con ốc biển.
Oanh, một cơn gió lốc đáng sợ hình thành, nó quét qua người Lăng Hàn, tốc độ di động không nhanh nhưng tự thân xoay tròn cực nhanh, đủ sức xoắn nát kim thiết khi bị cuốn vào trong.
Lăng Hàn đá một cước, ầm, gió lốc lập bị hắn đá tan.
Các nhân ngư sợ hãi không nói thành lời, Nhân tộc trước mặt mạnh tới mức đáng sợ.
- Đi! Mau bỏ đi!
- Hải Thần Hào Giác phỏng chế không thể làm gì được hắn!
- Mời cường giả trong tộc trấn áp hắn.
Phù phù phù phù, các nhân ngư cùng lao vào biển cả và trốn đi.
Lăng Hàn không đuổi theo, trong biển không phải sân nhà của hắn, lại còn phải nín thở, hắn không thể kiên trì trong thời gian quá dài, nếu tiến vào trong biển sâu, thể phách của hắn không thể chịu đựng nổi áp lực nước kinh khủng, hắn sẽ bị đè chết.
Nhân ngư vừa đi, có thể nói Hải Thần Hào Giác chế tạo sương mù không còn, sương mù nơi đây biến mất, những người bị mê hoặc cũng khôi phục tinh thần.
- Tại sao ta ở nơi này?
- Ta không phải đang ở trên thuyền hay sao?
- Dường như ta nghe thấy tiếng hát vô cùng dễ nghe, vì sao đột nhiên biến mất?
Những người này cảm thấy mờ mịt, bọn họ đã mất đi ký ức khi bị mê hoặc.
Cách đó không xa, thuyền lớn dần dần xuất hiện.
- Chúng ta ở đây!
Người trên đá ngầm giơ tay và hô lớn.
Lúc này bọn họ mới nhớ tới truyền thuyết, ban đêm nghe được tiếng hát sẽ có người mất tích, không có ai trở về, bọn họ nghĩ mà sợ, không hề ý thức xuất hiện trên đá ngầm, bọn họ suýt mất tích.
Người trên thuyền cũng nhìn thấy bọn họ, quơ cờ xí ra hiệu.
Nơi này có đá ngầm, thuyền lớn không dám tới gần, bởi vậy người trên đá ngầm thi triển thân pháp chạy về.
Chí ít đám người đều có tu vi Hoán Huyết cảnh, chạy trên mặt biển chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần không có sóng to thì không ai rơi xuống biển.
Sau khi tới gần thuyền, đám người tung người nhảy lên boong.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều lên thuyền.
Người trên thuyền vội vàng hỏi nguyên nhân, những người kia không thể trả lời, chỉ biết sau khi bọn họ tỉnh lại liền ở trên đá ngầm.
- Quỷ dị.
Tất cả mọi người gật đầu, nghĩ đến một truyền thuyết, cũng chỉ có thể cho rằng là đại dương bao la quá hung hiểm.
- Nếu sương mù đã tan, có thể đi được chưa?
Có người đề nghị.
Chủ thuyền gật đầu, mặc dù không thiếu đi người nào, sương mù cũng tan hết nhưng nội tâm hắn vẫn bất an, cũng nghĩ mau chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này, vội vàng bảo thuyền viên giương buồm và khua mái chèo.
- Nhìn khối đá ngầm kia đi!
Có người chỉ vào khối đá ngầm không lớn kia.
Đám người nhao nhao nhìn sang, một màn quỷ dị xuất hiện, khối đá ngầm kia hòa tan và biến mất.
Đó là băng?
Lăng Hàn cũng kinh ngạc, khó trách thời điểm tới gần đá ngầm lại lạnh như thế.
- Mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này!
Đám người vội vàng thúc giục.
Thuyền lớn giương buồm đi xa, nhanh chóng rời khỏi hải vực đáng sợ kia.
Sau khi đi thật xa, rốt cục mọi người thở ra một hơi, những việc vừa rồi quá quỷ dị.
Một đêm trôi qua, mặt trời ngày mới ló dạng, tất cả mọi người nắm chắc thời gian tu luyện.
Theo dự kiến ban đầu, vào lúc giữa trưa sẽ đến Phiêu Miểu phong, nhưng bởi vì hôm qua chậm trễ thời gian thật lâu, bởi vậy thẳng tới lúc chạng vạng tối, rốt cuộc phía trước xuất hiện một ngọn núi.
Phiêu Miểu phong.
Tất cả mọi người hưng phấn, dường như đã có thể cầm thần thạch trong tay và xung kích Tiên đồ.
Nhìn thấy thần sơn là một chuyện, nhưng đạt được thần thạch hay không lại là một chuyện, thuyền lớn đi thêm một canh giờ mới tới gần thần sơn.
Thuyền không cập bờ, gần bờ có nhiều đá ngầm, nếu tới gần sẽ mắc cạn.
Cũng may đây chỉ là chuyện nhỏ, đám người nhảy ra khỏi thuyền và đạp nước rời đi.
Trên thực tế, cường giả như Lăng Hàn khi trở về không cần dùng thuyền, hoàn toàn có thể bằng hai chân vượt biển, chỉ cần không gặp sóng lớn sẽ không dễ dàng bị nước cuốn đi, nếu rơi vào trong biển sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lăng Hàn động thân, hắn không cần dùng toàn lực ứng phó, hắn dùng tốc độ gấp ba lần vận tốc âm thanh đi lên đảo.
Nó thật sự là hòn đảo, hơn nữa còn là đảo lớn, khu vực trung tâm đảo mới là Phiêu Miểu phong, không biết núi cao bao nhiêu, dù sao ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy đỉnh.
Nhìn về phía sau, trên mặt biển có gợn sóng lấp loáng, trời chiều chiếu xuống giống như ngàn vạn kim xà nhảy múa, hùng vĩ, tráng lệ.
Hắn đi trên bờ cát, hạt cát tuyết trắng giống như sữa bò trải thành, cảm xúc vô cùng mềm mại, nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đạp vào lỗ thủng, cảm thấy dưới đáy trống rỗng, cả người cũng rơi xuống dưới.
Phanh, hạt cát trắng bay lên, dưới đáy là một cái miệng đỏ rực như máu, từng chiếc răng như thanh kiếm, chiều dài khoảng hai thước, hơn nữa còn rất dày.
Lăng Hàn vội vàng vận chuyển niệm lực bao phủ chân mình, sau đó hắn đạp vào một cái răng nhọn.
Phanh, hắn mượn lực phóng lên tận trời, sau đó lui về phía sau.
Hắn đáp xuống bờ cát, quái vật mai phục dưới cát cũng lộ diện, nó là một con thằn lằn cực lớn, toàn thân màu trắng, đây là một trong những nguyên nhân nó trốn vào trong cát phục kích.
Nó là một con quái vật khổng lồ, hình thể dài chừng mười trượng, lúc mở miệng sẽ có nước bọt chảy ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, ánh mắt rất hung tàn.