Ngưu Kiếm Hoa dẫn đầu, Lăng Hàn cùng Tiêu Huyên đều không cần xuất thủ, gia hỏa vì biểu hiện tình yêu đã sớm xông lên phía trước.
Vạn tên Tầm Bí cảnh ở đây, tự nhiên cũng có ngư long hỗn tạp, có thiên tài xuất sắc, cũng có may mắn dựa vào bảo quả một đêm lên trời, đương nhiên thực lực không có khả năng giống nhau.
Thực lực Ngưu Kiếm Hoa không thể khinh thường, hắn là hậu nhân được Hóa Linh Chân Quân sủng ái nhất, tự nhiên từ nhỏ đạt được chỉ điểm. Phải biết, hắn đến bây giờ vẫn chỉ là con nai tơ, chỉ từ điểm này có thể thấy được hắn chịu quản giáo nghiêm khắc cỡ nào.
Oanh, oanh, oanh, hỏa diễm chưởng tung bay, hắn gần như không đối thủ, thể hiện thực lực cường đại của thiên tài nhất tinh.
Cho dù là Tiêu Huyên cũng động dung, không nghĩ tới nhị thế tổ liều mạng lấy lòng mình còn có chân tài thật học như vậy, làm nàng lau mắt mà nhìn.
Nàng sai lầm, đây là một thiên kiêu.
Ngưu Kiếm Hoa tự nhiên phát hiện Tiêu Huyên biến hóa vi diệu, nội tâm của hắn đắc ý, càng cười lạnh.
Với thân phận của hắn, đương nhiên không có khả năng cưới một thổ dân lạc hậu, cho nên chớ nhìn hắn ân cần với Tiêu Huyên như vậy, hoàn toàn là bởi vì hắn mới trải nghiệm lần đầu ở phương diện này, đang lúc mới mẻ, chờ thực sự thu nàng vào tay, thái độ của hắn khẳng định sẽ có chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Ngươi cố ý bày sắc mặt trước mặt ta, đùa nghịch thanh cao, hừ, chờ đến khi ngươi là người của ta, ta sẽ vứt bỏ ngươi như giày rách.
Bản thiếu gia, ngươi trèo cao không nổi.
Nơi này đã biến thành bãi săn của cường giả, kẻ yếu hoặc bị giết, hoặc tìm một chỗ trốn, càng nhiều người rời khỏi vùng núi và bỏ quyền.
Đừng nhìn đây là một ngọn núi nhưng nó trụi lủi, chỗ có thể ẩn thân thật không nhiều, bởi vậy, rất nhiều người ẩn nấp và bị phát hiện, kết quả là tàn sát thảm thiết.
Lăng Hàn cau mày, rốt cuộc là giải thi đấu luận võ hay giải thi đấu giết người?
Người bước ra từ lồng giam, quả nhiên không xem mạng người là chuyện to tát.
Hai giờ qua đi, nhân số người trên núi giảm mạnh còn vài trăm, hơn nữa cực ít người dám hoành hành bá đạo, phần lớn đã ẩn nấp, muốn may mắn trở thành ba mươi hai người gia nhập Thái Cổ tông.
Xèo, một bóng người bay xuống đứng trước mặt ba người Lăng Hàn.
Đây là người trẻ tuổi với gương mặt âm trầm, trong tay hắn cầm một thanh kiếm, ánh mắt sáng tỏ, duỗi kiếm chỉ tay, nói:
- Hoặc là chết, hoặc là cút!
Ngưu Kiếm Hoa cười ha ha:
- Trên đời này vẫn chưa có người nào có tư cách gọi bản thiếu cút!
Đây là giả vờ trang bức, đôi mắt Tiêu Huyên sáng lên, càng ngày càng cảm thấy Ngưu Kiếm Hoa có thể dựa vào.
Người tuổi trẻ kia cười lạnh:
- Xem ra ngươi không muốn sống!
Hắn bay lên và cầm kiếm chém xuống.
Xoát, xoát, xoát, kiếm khí tung hoành, xen lẫn khí tức băng lãnh làm máu huyết của người ta ngưng kết.
- Ngươi mới muốn chết!
Ngưu Kiếm Hoa nghênh đón, hắn phát động chưởng pháp hỏa diễm, vừa vặn một thủy một hỏa, một lạnh một nóng khắc chế lẫn nhau, vậy phải xem thực lực của ai mạnh hơn.
Giao thủ không được mấy chiêu, người tuổi trẻ kia liền hiện ra trạng thái không địch lại, vội vàng rút kiếm trở ra.
- Hiện tại còn muốn chạy?
Ngưu Kiếm Hoa cười lạnh, hắn phát lực đuổi theo người kia.
Người trẻ tuổi kia cắn răng, nói:
- Ta chính là Lưu Hoa Minh, ca ca ta là Lưu Hoa Vân, ngươi muốn đối địch với ca ca ta sao?
- Cái gì Lưu Hoa Minh, Lưu Hoa Vân, ở trước mặt ta đều chỉ là cặn bã mà thôi!
Đương nhiên Ngưu Kiếm Hoa sẽ không để ý, hắn chính là hậu đại của Hóa Linh Chân Quân, hắn sẽ đặt thổ dân trên tinh thể lạc hậu vào mắt sao?
Hắn xuất chưởng vô tình, ầm, Lưu Hoa Minh bị đánh trọng thương.
- Lưu Hoa Vân!
Tiêu Huyên lập tức kinh hô, nói:
- Ngươi, ngươi xông tai họa ngập trời!
- A, Lưu Hoa Vân có gì đặc biệt hơn người?
Ngưu Kiếm Hoa từ tốn nói, lộ ra vẻ mặt không quan tâm.
- Huynh đệ nhà họ Lưu có phụ thân là cường giả Sinh Đan cảnh, Lưu Hoa Vân, hắn được gọi là người có chiến lực tốp mười vị trí đầu trong Tầm Bí cảnh!
Sắc mặt Tiêu Huyên biến thành khó coi, ngươi đánh đệ đệ người ta trọng thương, tin tưởng Lưu Hoa Vân cũng sẽ tới báo thù.
- Yên tâm, có ta ở đây.
Ngưu Kiếm Hoa nói rất bá khí.
Chỉ là Sinh Đan cảnh?
Ha ha, Ngưu gia có mấy lão bộc Chân Ngã, Sinh Đan cảnh tính là cái gì?
Nhưng mà hắn cuối cùng không có bổ sung thêm một chưởng, kết quả Lưu Hoa Minh vẫn bảo toàn tính mệnh.
Dù nói thế nào, nơi này cũng không phải Bách Thắng tinh, cũng không phải Tinh Long giáo mà cách tinh không xa xôi, cho nên hắn vẫn quyết định khiêm tốn một chút, điệu thấp một chút.
- Đi!
Hắn phất phất tay, nghênh ngang rời đi.
Chờ ba người rời đi, Lưu Hoa Minh lập tức phát ra một đạn tín hiệu, qua một lúc lại gặp một nam tử giống hắn như đúc đi tới.
Lưu Hoa Vân, bọn họ là huynh đệ sinh đôi.
- Ai tổn thương ngươi?
Hai mắt Lưu Hoa Vân phun lửa, hắn đặc biệt yêu thương đệ đệ song sinh này.
Lưu Hoa Minh liền miêu tả dáng vẻ Ngưu Kiếm Hoa một phen, cũng nói đối phương còn có hai tên đồng bạn, theo thứ tự là một nam một nữ.
Lưu Hoa Vân lập tức đuổi theo, lại dám tổn thương đệ đệ của hắn, muốn chết!
Hắn một lòng đuổi theo địch, trên đường không quản gặp được cái gì cũng không dừng lại, bởi vậy qua vài chục phút, hắn đã đuổi kịp ba người Lăng Hàn.
- Là ngươi dám đả thương đệ đệ của ta?
Hắn hỏi Ngưu Kiếm Hoa.
Ngưu Kiếm Hoa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, cười nói:
- Ta còn tưởng rằng gia hỏa cặn bã kia ăn tiên đan diệu dược gì lại có thể phục hồi nhanh như vậy, hóa ra ngươi là ca ca của hắn sao. Như thế nào, ngươi muốn báo thù cho hắn?
- Quỳ xuống, tự đoạn hai chân, lại tự đoạn một tay, ta đồng ý giữ lại một cánh tay cho ngươi.
Lưu Hoa Vân nói chuyện rất ngạo nghễ, sau đó nhìn về phía Lăng Hàn cùng Tiêu Huyên,
- Nhìn thấy đệ đệ của ta bị người khác gây thương tích, các ngươi lại không xuất thủ trợ giúp, lại vứt bỏ hắn không để ý, các ngươi cũng tự đoạn một tay đi.
Khốn kiếp, thật bá đạo, cũng đủ tự tin, thật sự xem mình thành Thiên Vương lão tử sao?
Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
- Thật sự xấu hổ, thời điểm nhìn thấy đệ đệ ngươi thụ thương, chúng ta không có xông đi lên hỗ trợ đánh thêm hai quyền, lần sau nhất định sẽ chú ý, bảo đảm làm hắn tổn thương nặng thêm!
Lưu Hoa Vân nghe xong, tự nhiên giận tím mặt, trong mắt như sắp phun ra lửa:
- Tiểu tử, ngươi thật to gan!
- Đúng thế, ai bảo ta được Ngưu thiếu bảo hộ chứ?
Lăng Hàn chỉ chỉ Ngưu Kiếm Hoa, không ngần ngại kéo thù hận giúp đối phương.
Quả nhiên Lưu Hoa Vân di dời thù hận, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngưu Kiếm Hoa, điềm nhiên nói:
- Xem ra, đầu tiên phải bắt ngươi trước, giết gà dọa khỉ.
- Ngươi lấy tự tin ở đâu thế?
Ngưu Kiếm Hoa ngạo mạn đáp, hắn tự tin vô địch trong cùng cấp.
- Vậy ngươi thử một chút.
Lưu Hoa Vân xuất thủ, hắn đấm một quyền mang theo hàn ý lạnh lẽo.
Hai huynh đệ tu hành linh đồ giống nhau, đều là câu thông năng lượng băng hệ.
- Đánh nổ ngươi!
Ngưu Kiếm Hoa cười nói, hắn đánh ra một chưởng mang theo hỏa diễm hừng hực.
Đây là va chạm giữa băng sương và liệt diễm.
Ầm, quyền chưởng giao nhau, lửa cháy hừng hực va chạm với tầng băng, cả hai chiếm cứ nửa bầu trời.
Sắc mặt Ngưu Kiếm Hoa hơi kinh ngạc, chính mình bị ngăn cản?
Làm sao có thể chứ, chẳng lẽ trên tinh thể lạc hậu này còn có thiên tài nhất tinh?
- Khó trách bá đạo như thế, hóa ra còn có chút thực lực!
Lưu Hoa Vân cũng không dám khinh thường, hắn hét lớn một tiếng, song quyền oanh kích liên tiếp, phát động công kích lôi đình như mưa trút nước.