Nắm đấm đánh vào chiến giáp, lực chấn động cuồn cuộn, đây là thứ chiến giáp không có cách nào hóa giải, tất cả hóa thành lực truyền vào người Lăng Hàn.
Nhưng đối với Lăng Hàn tu hành cảnh giới tới cực hạn chân chính mà nói, loại đả kích này tính là cái gì?
Lăng Hàn chỉ hơi vận chuyển bí lực một chút liền hóa giải chấn động thành vô hình.
Dựa vào, thấy cảnh này tất cả mọi người đã bó tay rồi.
Hắn phòng ngự dày như thế làm sao phá?
Không phá phòng ngự của Lăng Hàn, tương đương không thể đả thương người, còn dám bàn đánh bại Lăng Hàn hay sao?
Những người còn lại đều cau mày suy nghĩ, bọn họ muốn thu hoạch được đệ nhất, nếu như đụng phải Lăng Hàn thì nên ứng phó như thế nào?
Bọn họ vắt hết óc, chỉ cảm thấy sau khi mặc lớp giáp như rùa đen vào người, phòng ngự của Lăng Hàn thật sự khó giải.
- Tàn Dạ, có dám quang minh chính đại đánh một trận? Lưu Hoa Vân giận dữ hét lên, hiện tại toàn thân hắn xù lông, căn bản chính là một con đại tinh tinh.
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Ám tiễn của ta tổn thương ngươi?
- Không có.
Lưu Hoa Vân vô ý thức trả lời.
- Ta đánh lén ngươi từ phía sau?
Lăng Hàn lại hỏi.
- Không có.
Lưu Hoa Vân lắc đầu, không hiểu vì cái gì Lăng Hàn lại hỏi như vậy.
- Ta không có đánh lén ngươi, cũng không hề dùng ám khí tổn thương ngươi, tại sao lại không quang minh chính đại?
Lăng Hàn hỏi thêm.
Cái này.
Lưu Hoa Vân lập tức im lặng, đúng vậy, Lăng Hàn thật sự rất quang minh chính đại, ngươi nhìn, đã đứng đó mặc cho ngươi đánh đấy.
Nhưng vì sao hắn luôn có cảm giác không đúng?
Hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Ngươi bỏ chiến giáp ra, chúng ta đánh một trận công bằng!
Hắn cuối cùng đã nghĩ ra đâu mà điểm mấu chốt.
- Không được!
Lăng Hàn quả quyết cự tuyệt.
A, ngươi ra bài không theo lẽ thường, không phải nên hào khí một chút, nói công bằng chiến một trận liền công bằng chiến một trận, thực lực của ngươi căn bản không kém gì ta đấy, còn sợ đánh một trận công bằng sao?
Lưu Hoa Vân nhe răng, hắn thực sự rất muốn nhào tới cắn chết Lăng Hàn, dạng người này quá khi dễ người ah.
- Ngươi không dám đánh một trận công bằng sao?
Hắn tiếp tục khích tướng.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ta bằng bản sự giành được chiến giáp, tại sao phải cởi ra lại đánh với ngươi?
Dựa vào, đạo lý thật tốt.
Tất cả mọi người đều im lặng, Lăng Hàn chẳng những phòng ngự như xác rùa đen, da mặt còn dày không kém bao nhiêu, hoàn toàn đâm bất động à.
Lưu Hoa Vân không có cách nào, hắn nhìn sang tên cường giả Trúc Cơ, trông cậy vào đối phương có thể chủ trì công đạo.
- Có đánh hay không, không đánh liền nhận thua.
Tên cường giả Trúc Cơ lại không nhịn được nói.
Đến!
Lưu Hoa Vân nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói:
- Ta nhận thua.
Đánh cái rắm à, căn bản không gây thương tổn được người ta.
Lăng Hàn liền nói:
- Đa tạ đa tạ, ta hiện tại dưỡng sinh dưỡng tính, đều có thể không đánh mà thắng, phẩm cách quả nhiên cao thượng.
Phốc!
Lưu Hoa Vân lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Đây gọi là lấy đức phục người sao?
Phục em gái ngươi!
Cho dù cường giả Trúc Cơ cũng tức giận, hôm qua hắn cảm thấy Lăng Hàn vô cùng... Hiếm thấy nhưng hôm nay lại thăng hoa vô sỉ tới độ cao mới.
Lăng Hàn cười đê tiện, đó là vì các ngươi chưa gặp qua đại hắc cẩu, hiện tại đổi thành đại hắc cẩu đứng ở nơi này, chỉ bộ đồ lót bằng sắt cũng đủ lóe mắt các ngươi.
Chiến đấu lần này không những làm Hoa Vân thổ huyết, cũng làm cho những người khác đau đầu, đều đang nghĩ, nếu như chính mình gặp được Lăng Hàn phải làm thế nào?
Nghĩ như vậy, tự nhiên ảnh hưởng tới những trận đấu đặc sắc sau đó, cũng mất đi tiêu chuẩn lớn nhất.
Bởi vì chỉ có tám cuộc chiến đấu, vẻn vẹn đến trưa đã đánh xong.
Thế là, sau khi ăn cơm xong, buổi chiều tiếp tục.
Trong Thái Cổ tông có rất nhiều đệ tử chạy tới quan sát chiến đấu, những người này phần lớn đều là Cốt Cảnh, Minh Văn cảnh, có thể quan sát Tầm Bí cảnh chiến đấu, hơn nữa còn là thiên tài đọ sức với nhau, tự nhiên mười phần hữu ích cho sự trưởng thành của bọn họ.
Lăng Hàn lại ra sân, hắn mang theo chiến giáp.
Đối thủ của hắn là... Tư Mã Hòe.
Đúng dịp, thật sự là đúng dịp.
Sắc mặt Tư Mã Hòe rất khó coi, hắn muốn thu hoạch được đệ nhất, khó tránh khỏi phải qua cửa Lăng Hàn này nhưng đụng nhau nhanh như vậy, hắn vẫn còn có chút khó chịu, bởi vì hắn còn không có nghĩ ra biện pháp phá phòng ngự của Lăng Hàn.
Hắn chậm rãi đi lên đài, sau đó cầm một lưỡi búa.
Lưỡi búa này toàn thân đen nhánh, mũi nhọn lại tỏa ra ánh sáng màu đỏ, giống như vừa mới uống no máu tươi, rất nhiều người nhìn thấy không cầm lòng sinh ra run rẩy.
Hắn hét lớn một tiếng, vung lưỡi búa chém về phía Lăng Hàn.
Hắn đã dùng hết toàn lực vào một kích này.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Lăng Hàn bước nhẹ sang bên trái, lúc này một búa của hắn chém hụt, sau đó một quyền đánh vào người hắn.
Dựa vào, ngươi chơi xỏ lá à!
Tư Mã Hòe đã muốn khóc, trước kia ngươi đánh với Lưu Hoa Vân không phải không tránh không né, chỉ bằng phòng ngự làm đối phương phải nhận thua sao? Vì sao tới phiên hắn liền chơi tránh né?
Hắn căn bản không ngờ tới Lăng Hàn sẽ làm như vậy, bởi vậy một búa chém ra đã mang theo toàn bộ lực công kích của hắn, cực hạn hóa công kích.
Cho nên hắn hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền này đánh tới.
Phanh, nắm đấm đánh tới, Tư Mã Hòe cảm thấy ngũ tạng lục phủ như sôi trào lên, hắn không nhịn được úp mặt nôn mửa.
Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về hướng Lăng Hàn.
Lăng Hàn cũng nhìn hắn:
- Kỹ xảo của ta không tệ nha.
Phốc, Tư Mã Hòe lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tốt!
Không, chỉ là ngất đi, tức giận ngất đi.
Giữa sân lâm vào im lặng.
Lăng Hàn đánh ra một quyền không tính là kinh diễm, hoàn toàn là lợi dụng nhược điểm phòng ngự của Tư Mã Hòe, từ đó mới có thể một kích bại địch.
Âm hiểm, vô sỉ!
Mấy người còn lại hai mắt nhìn nhau, chẳng lẽ phải nhìn gia hỏa vô sỉ như vậy giẫm lên mặt của mình hay sao?
Tên cường giả Trúc Cơ cũng vô cùng im lặng, giải thi đấu luận võ chính là muốn chọn lựa nhân tài, mặc dù đệ nhất đã dự định cho Liễu Quân nhưng trên thực tế nếu có người có thể đánh bại Liễu Quân, Thái Cổ Chân Quân cũng chỉ có cao hứng, đây mới là đệ tử lý tưởng trong lòng hắn.
Nếu người này lại là Lăng Hàn... Chắc hẳn Thái Cổ Chân Quân khẳng định cũng phải trợn mắt nhìn.
- Tam sư huynh, sư phụ không phải dạy bảo chúng ta, tự thân cường đại mới là vương đạo sao? Nếu ngươi mặc một bộ chiến giáp, một quyền liền đánh bại đối thủ thì quá tốt rồi.
Trong đệ tử Thái Cổ tông bốn phía, một tên thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn mặt mũi tràn ngập mộng tưởng, hắn lập tức hỏi sư huynh lớn tuổi hơn ở bên cạnh.
- Cái này...
Tên sư huynh kia trực tiếp im lặng.
Đơn giản hủy tam quan à.
Bốn trận đấu buổi chiều kết thúc, chỉ có bốn người tái chiến vào ngày mai, theo thứ tự là Lăng Hàn, Liễu Quân, Khổng Duệ cùng Mã Nhược.
Đối thủ kế tiếp của Lăng Hàn là Khổng Duệ, hắn là người trẻ tuổi nhuệ khí mười phàm, thực lực tương đối bất phàm.
Một đêm qua đi, Lăng Hàn vẫn hoàn tất tu hành, ăn xong điểm tâm liền đi tới quảng trường.
Hôm nay có rất nhiều người tới xem cuộc chiến, buổi sáng đánh xong hai trận sẽ trực tiếp tiến vào chung kết, đệ tử trong tông đương nhiên sẽ tới xem và vuốt mông ngựa Liễu Quân sư huynh.
Lăng Hàn nhìn một chút, Thái Cổ tông quả nhiên che chở Liễu Quân, bởi vì Liễu Quân chiến đấu là trận đầu mà hắn chờ Liễu Quân đánh xong mới bắt đầu trận thứ hai.
Mấu chốt là sau khi hai trận chiến đấu kết thúc liền lập tức bắt đầu trận chung kết.