Cây hòe già rất mạnh, mộc sinh linh, trời sinh lực phòng ngự cường đại, hơn nữa sống lâu ngàn năm, mặc dù không thể đột phá Tiên đồ nhưng nó là tồn tại đỉnh cấp trong Tầm Bí cảnh.
Trước mặt nó, đừng nói thiên tài nhất tinh, cho dù là thiên tài nhị tinh cũng không thể chiếm chỗ tốt.
Nhưng vấn đề là, Lăng Hàn là thiên tài siêu việt tứ tinh.
Hơn nữa, bản thân hắn nắm rất nhiều thủ đoạn, Thiên Văn ngọc, năng lượng hủy diệt, tần suất công kích, dùng thứ gì cũng giúp chiến lực của hắn gia tăng rất lớn.
Hiện tại đều dùng trên một mục tiêu, việc này kinh khủng cỡ nào?
Cây hòe già gánh không được, co chân bỏ chạy, trên tán cây, những sóc con trên tán cây kêu vang, có con dùng móng vuốt che mặt.
Nhân loại thật đáng sợ, tại sao có thể có quái vật như thế?
Thẩm Hàn Vân cũng ngạc nhiên, Lăng Hàn biến thành cường đại, hắn không thể nào nghĩ tới.
Nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, hắn lập tức chặn đường cây hòe.
Hắn nhất định phải đạt được thụ tâm ngàn năm.
Xoát, kiếm quang xẹt qua, hắn toàn lực ứng phó.
Cây hòe già cực sợ Lăng Hàn, thế mà nó lựa chọn thừa nhận một kích của Thẩm Hàn Vân cũng không muốn dừng bước, nó chạy càng lúc càng nhanh.
Phốc, kiếm quang chém lên thân cây hòe, lực phòng ngự cường đại của nó thể hiện ra ngoài, một kích này chém ra một vết ngấn rất sâu, so với thân cây to lớn của nó, vết ngấn sâu này không quan trọng gì.
Thẩm Hàn Vân nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm chấn động, hắn bộc phát lực lượng đáng sợ hơn trước.
- Báo Đột Thứ!
Kiếm khí bay ra ngoài, nó hóa thành một con báo đen và tấn công vào cây hòe già, sau khi đánh ra một kiếm, sắc mặt Thẩm Hàn Vân tái nhợt.
Một chiêu nà tạo thành phụ tải lớn lên người hắn.
Phải biết cho dù hắn khôi phục tu vi Trúc Cơ, một kích này cũng chỉ có thể dùng được mấy lần mà thôi, huống chi hắn dùng tu vi Tầm Bí cảnh thi triển, ngũ tạng lục phủ của hắn sôi trào, khó chịu không có cách nào hình dung.
Nhưng uy lực một kích này cũng là không thể khinh thường, báo đen giống như quái thú viễn cổ, va chạm làm cây hòe té lăn xuống đất.
Lăng Hàn đuổi kịp, vận dụng Yêu Hầu quyền tấn công.
Nhưng lần này hắn không dùng năng lượng hủy diệt.
Như vậy là đủ rồi, tần suất công kích bảy mươi trọng lực chồng lên đã rất mạnh, một kích đánh cây hòe rơi lá cây tán loạn, đương nhiên còn có trái cây rơi ra ngoài.
Việc này tương đối nguy hiểm, lực sát thương mười phần, ngay cả Lăng Hàn cũng cần né tránh, không dám dùng thể phách thừa nhận vụ nổ.
Thật sự không đáng.
Thẩm Hàn Vân cũng không nhàn rỗi, không ngừng phát động công kích từ bên cạnh, một kiếm lại một kiếm, uy lực cũng không thể khinh thường, cũng tạo thành phiền toái cho cây hòe già.
Sau vài chục chiêu, cây hòe lớn gánh không được, nó bị đánh thành hai đoạn
- Chi!
Sóc con trên thân cây chạy tán loạn, sau khi chạy tới nơi an toàn thì bọn chúng mới xoay người lại, chúng tức giận nhìn Lăng Hàn và Thẩm Hàn Vân, nhất là con sóc màu tím, gương mặt của nó cực kỳ phong phú.
Thẩm Hàn Vân hít vào một hơi, nói:
- Mặc dù ta biết rất quá mức nhưng ta vẫn phải nói, ta cần thụ tâm ngàn năm!
- Ngươi, có lẽ tới đây không vì thụ tâm ngàn năm mà là vì Mộc Tinh Nguyên đúng không?
Hắn dừng một chút, lại nói.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Không sai.
- Như vậy cũng dễ làm.
Thẩm Hàn Vân nói:
- Ta dùng Mộc Tinh Nguyên trao đổi với ngươi.
- A?
Lăng Hàn kinh ngạc, đối phương lại có Mộc Tinh Nguyên?
Thật hay giả?
Thẩm Hàn Vân giải thích nói:
- Đây không phải lần đầu ta tới rừng rậm Thiết Mộc, lần trước tới đây, ta kiếm được rất nhiều Mộc Nguyên Tinh, góp nhặt không ít Mộc Tinh Hoa, lại thêm đánh cướp người khác, có mấy người mang theo không ít Mộc Tinh Hoa, đều bị ta thu thập, đúng lúc ngưng tụ ra một phần Mộc Tinh Nguyên.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:
- Tốt, đổi.
- Nhưng mà ta không mang theo Mộc Tinh Nguyên, ngươi cần theo ta quay về.
Thẩm Hàn Vân lại nói.
Đi một chuyến, như vậy sẽ không mất thời gian vài tháng, cho nên vẫn có lời.
- Đi.
Lăng Hàn gật đầu, nếu đối phương chơi xấu, vậy hắn còn có thể bảo Đường Vân Nhi đi ra, tiểu nha đầu bằng vào chiến giáp, đủ để địch nổi cường giả Trúc Cực Cơ.
Thẩm Hàn Vân vui mừng, hắn vội vàng đào thụ tâm.
Cây hòe ngàn năm, sinh mệnh lực bàng bạc, thụ tâm của nó cũng có sức sống cường đại, là thuốc bổ cực tốt.
Đương nhiên, đó là đối với thân thể Phàm cảnh, nếu không, Thẩm Hàn Vân sẽ không nhìn cây hòe ngàn năm một cái.
Bọn họ đi ngoài rừng rậm, chờ hai ngày sau, đám tiểu oa nhi nhao nhao trở về, biết được Lăng Hàn đã nhanh chóng thu được một phần Mộc Tinh Nguyên, bọn họ rất ngạc nhiên.
Vận khí của phụ thân quá tốt.
Để cho an toàn, Lăng Hàn bảo Lục Oa lưu tại trong rừng rậm, đảm bảo những Mộc Tinh Hoa kia, tránh đi không một chuyến, cũng lãng phí cố gắng của bọn họ.
Không thể không phòng người, dù sao Thẩm Hàn Vân cũng không nhìn thấy Lục Oa, sẽ không tạo thành xấu hổ.
Bọn họ rời khỏi rừng rậm Thiết Mộc, chạy tới cố hương của Thẩm Hàn Vân.
Thẩm Hàn Vân là Trúc Cơ cảnh, hơn nữa chiến lực không tầm thường nhưng làm người mười phần điệu thấp, thanh danh không hiển hách.
Cố hương của hắn là Trương Gia trấn, hắn trăm phương ngàn kế muốn thu hoạch được thụ tâm ngàn năm là vì cứu một người.
- Nữ?
Đường Vân Nhi lập tức hỏi, đúng là tiểu quỷ.
Lăng Hàn thừa dịp Thẩm Hàn Vân không chú ý liền thả nàng ra ngoài, xem như bảy tiểu quỷ cùng đi với nhau, ra ngoài đánh mộc nguyên tố sinh linh.
Thẩm Hàn Vân không có trả lời, trên mặt lộ ra vẻ mặt ôn nhu.
Nhất định là như thế.
Lăng Hàn lau mắt mà nhìn, không nghĩ tới gia hỏa này lại có nhu tình như thế.
Sau khi đi vào Trương Gia trấn, Thẩm Hàn Vân xe nhẹ đường quen, dẫn theo bọn họ đi vào căn nhà ưu nhã.
- Phương Nguyệt! Phương Nguyệt!
Thẩm Hàn Vân kêu lên, không có người trả lời.
Căn nhà rất lớn, Thẩm Hàn Vân đi tìm kiếm từng phòng, sắc mặt hắn lạnh lùng như băng.
Không tìm được người.
- Lăng huynh đệ, đây là Mộc Tinh Nguyên của ngươi.
Hắn ném cho Lăng Hàn một viên cầu màu xanh, tràn ngập khí tức sinh mệnh, thứ này được giấu trong sân.
Lăng Hàn tiếp nhận, cũng không có nhìn kỹ, hắn thu xong và nói:
- Ra ngoài tìm người hỏi thăm một chút đi.
- Ừm.
Thẩm Hàn Vân gật đầu, hắn cũng quan tâm bị loạn, luống cuống tay chân.
Bọn họ tìm hàng xóm nghe ngóng tình huống, cũng nhanh chóng tìm ra tung tích của đối phương.
Đối phương đi Trầm Sa cốc.
Lăng Hàn vốn cho rằng có ác bá bắt Phương Nguyệt cô nương đi, tiếp theo chính là Thẩm Hàn Vân đại phát thần uy, giết ác bá, cứu hồng nhan, sau đó là một đống tình tiết máu chó, không nghĩ tới người ta lại tự mình tiến vào Trầm Sa cốc.
Nơi này rất nguy hiểm, có thật nhiều lưu sa hố, nếu là không cẩn thận dẫm vào, sẽ lập tức rơi xuống, cát vàng bao trùm, cho dù thế nào cũng không thể sống sót.
Cho nên, dù là Tầm Bí cảnh đi vào cũng rất nguy hiểm.
Bọn họ lại vội vàng tiến đến Trầm Sa cốc, nhiều người, tìm người dễ hơn một ít.
Địa phương không xa, bọn họ chạy tới rất nhanh, sau đó chia ra hành động, người đến đây sẽ lưu lại vết tích, cho nên nếu gặp được một cô nương trẻ tuổi, như vậy nhất định chính là Triệu Phương Nguyệt Triệu cô nương.
Lăng Hàn đi một hồi, hắn nhanh chóng phát hiện một nữ tử áo xanh ngồi trên tảng đá.