Sau khi chiến đến sơn cùng thủy tận, Lăng Hàn bắt đầu trốn.
Nguyên Tâm tự nhiên theo sát không nghỉ, hai người triển khai đại trốn giết.
Tại sao Lăng Hàn không trốn vào trong Hắc Tháp?
Đó là hắn không muốn quá ỷ lại Hắc Tháp.
Hắc Tháp đúng là chí bảo bảo mệnh, nhưng Lăng Hàn không coi đây là lá bài tẩy không gì làm không được, vạn nhất gặp phải cao thủ Hắc Tháp không thể chống đối, vậy làm sao bây giờ? Cái này không chút khuếch đại, phải biết Hắc Tháp cũng trọng thương, mà trên đời này cường giả nhiều lắm.
Hơn nữa, cứ gặp phải nguy hiểm liền trốn vào Hắc Tháp, cái này sẽ làm Lăng Hàn mất đi huyết tính và dũng khí.
Muốn leo lên đỉnh cao võ đạo, dũng khí là bản chất tuyệt đối không thể mất đi.
Vì lẽ đó Lăng Hàn thà rằng vết thương chồng chất, cũng không muốn dễ dàng trốn vào Hắc Tháp, hắn muốn dùng Nguyên Tâm đến mài giũa bản thân, bởi vì hắn cảm giác được đạo kiếm khí thứ tám đã sắp mở rộng.
Hắn là loại tính cách gặp áp lực càng lớn, thì tính dai, đấu chí càng mạnh, bởi vậy Nguyên Tâm là một viên đá mài dao rất tốt, có thể đánh bóng hắn.
Hết lần này tới lần khác, Lăng Hàn đều suýt chút nữa rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng Bất Diệt Thiên Kinh triển khai, thương thế nặng đến đâu cũng phục hồi rất nhanh, để hắn có thể chạy đi. Liên tục bảy ngày, Lăng Hàn vừa đánh vừa lui, lần nguy hiểm nhất là ngực của hắn bị bắn trúng, chính là cửa động bị phá tan của Lôi Đình Chiến Giáp, suýt chút nữa để trái tim của hắn bể mất.
Cũng còn tốt, một giọt Bất Diệt Chân Dịch vận chuyển, thương thế của hắn lập tức khôi phục, nhưng cũng làm cho hắn kinh chảy mồ hôi lạnh.
Nhưng chính như thế, Lăng Hàn thu được cảm ngộ, một chiêu kiếm chém ra, đánh ra đạo kiếm khí thứ tám!
- Cái gì!
Con ngươi của Nguyên Tâm trừng to, rõ ràng một chiêu kiếm suýt chút nữa đâm thủng ngực của Lăng Hàn, dưới nguyên lực xung kích, lục phủ ngũ tạng của đối phương nên bể nát, nhưng đối phương không chỉ không sao, trái lại còn tiến thêm một bước, hình thành đạo kiếm khí thứ tám.
Đây thực sự là quái thai a!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Cảm tạ!
Tạ muội muội ngươi, hắn căn bản không muốn giúp trợ Lăng Hàn ngộ đạo a!
Nguyên Tâm âm lệ nói:
- Tám đạo kiếm khí thì đã làm sao, cái này căn bản không có cách nào bù đắp cảnh giới chênh lệch.
- Nói không sai, vì lẽ đó không chơi với ngươi nữa!
Lăng Hàn bắn lên, tiến vào trong rừng rậm, thân hình lóe lên, đã tiến vào Hắc Tháp.
Trong thời gian ngắn hắn không thể đánh bại Nguyên Tâm, nếu tu ra đạo kiếm khí thứ tám, như vậy nhiệm vụ đã hoàn thành, tự nhiên không cần triền đấu nữa, hắn còn phải tu luyện nha.
Nguyên Tâm truy đến, nhưng đã không còn hình bóng của Lăng Hàn, tự nhiên gào thét liên tục.
Truy sát bảy ngày bảy đêm, nhưng không giết được một tên võ giả Linh Hải tầng bảy, trái lại để đối phương ở dưới áp lực cực lớn tu ra đạo kiếm khí thứ tám, chuyện này quả thật là quất hắn một bạt tai!
- Ta nhất định sẽ tìm ra ngươi!
Nguyên Tâm lạnh lùng nói.
- Bảo vật trên người của ngươi đều là của ta!
...
Lăng Hàn ở trong Hắc Tháp tu luyện một hồi, mấy ngày nay hắn không phải chiến đấu thì chạy trốn, nào có thời gian tu luyện, nhưng chiến đấu đúng là thủ đoạn tăng lên tốt nhất, hắn phát hiện thân thể của mình ở vào một loại trạng thái đặc thù nào đó, bất luận đối với linh khí hay nguyên lực, đều có tính dung hợp rất tốt.
Trong trạng thái này, việc tu luyện của hắn có thể tăng mạnh hơn mười lần.
Cái này cực kỳ kinh người, rõ ràng đã bảy ngày không tu luyện, nhưng hắn chỉ dùng một ngày liền bù đắp lại, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn ba, bốn phần mười.
Chẳng trách kiếp trước đám người Kiếm Đế, Thiên Phượng Thần Nữ hiếu chiến như vậy, sau khi bước vào Sinh Hoa Cảnh, bởi vì linh dược có thể tăng cao tu vi cực kỳ ít ỏi, mà nguyên tinh cũng giống như thế, Hoá Thần Cảnh, Thiên Nhân Cảnh nào đồng ý luyện chế lượng lớn nguyên tinh cho người ta sử dụng?
Nhiều nhất chỉ luyện chế một hai khối ban cho hậu bối, để chúng tìm hiểu ý chí võ đạo mà thôi.
Bởi vậy, lấy chiến nuôi chiến liền thành lựa chọn tốt nhất, dù sao Đan Đế như Lăng Hàn kiếp trước cũng chỉ có một tên mà thôi, người khác không thể phục chế con đường của hắn a.
Lăng Hàn gật đầu, xem ra, sau này nên tìm vài đối thủ lợi hại đánh nhau. Đương nhiên là không thể mạnh thái quá, bằng không giao thủ một cái liền chết, vậy còn tăng cái rắm?
Lăng Hàn đã sớm nhìn không thấu tu vi của Hổ Nữu, đánh qua mới biết, tiểu nha đầu cũng tăng lên tới Linh Hải tầng năm, chỉ thấp hơn hắn tí tẹo, thật giống như ở sau lưng Lăng Hàn phất cái roi, đốc xúc hắn không dám thả lỏng, bằng không sẽ bị Hổ Nữu vượt qua.
Bị một tiểu nha đầu năm sáu tuổi vượt qua, cái này thật mất mặt.
Lăng Hàn và Hổ Nữu đi ra tháp, cất bước một lúc, lại va phải nơi đóng quân của người ta, chỉ thấy phía trước có chừng mười lều vải, mà hiện tại chính là giờ cơm, mười ba người đang vây quanh đốt lửa trại, ăn đồ vật.
- Ha ha ha ha, các ngươi nhìn, thiếu niên này lại dẫn theo một tiểu nha đầu tiến vào Ám Ma Sâm Lâm!
Nhìn thấy hai người Lăng Hàn, có mấy người cười ha ha nói.
Xác thực, Hổ Nữu quá nhỏ rồi.
- Có thể đi tới đây, thiếu niên này thật không đơn giản nha!
Có người nhìn thấy nhiều thứ hơn.
- Không phải là Linh Hải tầng bảy sao? Tê, Linh Hải tầng bảy!
Linh Hải tầng bảy chưa tới hai mươi, cái này có chút kinh người.
- Thiếu niên, ngươi cũng vì Thiên Vận Thạch mà đến sao? Ha ha, ngươi cả nghĩ quá rồi, hiện tại đã có rất nhiều Sinh Hoa Cảnh xuất hiện, ngay cả Thần Thai Cảnh cũng không chen mồm vào được, huống chi là Linh Hải Cảnh. Chạy loạn như ngươi, chỉ đưa tới họa sát thân cho mình.
Một ông già nói, tu vi Thần Thai tầng bảy.
Lăng Hàn nha một hồi, cười nói:
- Tiền bối sao lại nói lời ấy, lẽ nào hiện tại Ám Ma Sâm Lâm này còn không cho người khác đi vào?
- Xác thực như vậy!
Ông lão kia gật đầu nói.
- Giá trị của Thiên Vận Thạch quá cao, tuy không có tác dụng với Sinh Hoa Cảnh, Hóa Anh Cảnh, nhưng đối với võ giả phía dưới mà nói, lại cực kỳ quý giá, có thể tạo ra được một thiên tài!
- Hiện tại, tuy cường giả Linh Anh Cảnh còn chưa xuất hiện, nhưng Sinh Hoa Cảnh đã đến rất nhiều, loại tiểu nhân vật như ngươi chạy loạn khắp nơi, bị người đập chết cũng không phải là không có khả năng.
- Thiếu niên, gia nhập Thiên Tàm Viện chúng ta đi, làm công mấy ngày, mỗi ngày cho hai khối nguyên tinh, thế nào?
Lăng Hàn giả vờ kinh ngạc nói:
- Tiền bối, ta chỉ là Linh Hải tầng bảy, có thể có tác dụng gì, gặp phải Sinh Hoa Cảnh căn bản không phải là đối thủ a.
- Đã tìm được vị trí của Thiên Vận Thạch, nhưng mọi người đều kiêng kỵ con yêu thú bảo vệ kia, không có ai tùy tiện ra tay, miễn bị người khác chiếm tiện nghi. Nhưng cách cục như vậy sẽ không kéo dài quá lâu, mọi người nhất định sẽ kết minh giết chết con yêu thú kia trước, đến thời điểm đó đồng minh tự nhiên vỡ tan, nhà nào thực lực càng mạnh, thì càng có cơ hội đoạt được Thiên Vận Thạch, Linh Hải Cảnh cũng là sức mạnh không thể bỏ qua.
Ông lão giải thích.
Lăng Hàn cười cợt, cái gì là sức mạnh không thể bỏ qua, đây chỉ là nói êm tai, chỉ coi bọn họ thành bia đỡ đạn mà thôi.
Nhìn sát ý trong mắt ông lão, Lăng Hàn biết nếu hắn lắc đầu từ chối, đối phương tất sẽ hạ sát thủ, tuy hắn không sợ, nhưng vì cái gì không lẫn vào bọn hắn trước, tìm tới vị trí của Thiên Vận Thạch, đến thời điểm đó lại đục nước béo cò?