Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4214: Đối Thủ Ngươi Sắp Gặp Được



Lăng Hàn và Đường Nghiêm rời khỏi hạt nhân phủ, tiến đến địa phương tranh tài.

Trước đó Đường Nghiêm đã báo danh thay hắn, bởi vậy Lăng Hàn hiện tại chỉ cần báo danh và chờ tới thời gian thì có thể bắt đầu so tài.

Bề ngoài Thanh Long Hoàng Triều là thế lực cấp Giáo Chủ nhưng trong bóng tối còn có một vị Tôn Giả tọa trấn, từ ý nghĩa nào đó, thậm chí có thể so sánh với Kim Nguyên Thánh địa, khác biệt là ở chỗ số lượng Tôn Giả của Thanh Long Hoàng Triều Tôn Giả quá ít, chỉ có một người, hơn nữa cũng không có Thánh khí tọa trấn, không thể vạn cổ bất diệt.

Ngươi nhìn xem, có người nào thế lực nào đi xâm lấn Thánh địa hay không? Không quản có Thánh Nhân tọa trấn hay không, Thánh địa chính là tồn tại cao cao tại thượng, không thể xâm phạm.

Đây chính là nội tình.

Thanh Long Hoàng Triều cũng đủ cường đại, chẳng những đại nhân vật các tinh thể phụ thuộc đều tới, cũng có rất nhiều thế lực tinh vực bên ngoài đều phái sứ giả tới.

Ảnh Nguyệt Hoàng Triều cũng tạm dừng xâm lấn, thậm chí cũng phái ra sứ giả tới.

Bên ngoài đương nhiên là vì chúc thọ, nhưng trên thực tế đang muốn tìm hiểu tình huống của lão Tôn Giả của Thanh Long Hoàng Triều bị thương nghiêm trọng cỡ nào, còn thừa lại mấy phần chiến lực.

Nếu như lão Tôn Giả đã không được, sau khi Ảnh Nguyệt Hoàng Triều trở về liền gia tăng thế công chiếm đoạt nhiều tư nguyên tinh.của Thanh Long Hoàng Triều hơn trước.

Đừng nhìn đã trải qua chín ngày sàng lọc, nhưng trên thực tế bởi vì có rất nhiều người tham gia, đều nghĩ muốn xuất đầu lộ diện trước mặt Mạnh Vĩnh Hoa, bởi vậy cạnh tranh phi thường kịch liệt, cần đào thải quá nhiều người.

Vòng thứ nhất trực tiếp quần công, sẽ đào thải chín thành người tham dự.

Quy tắc rất đơn giản, mười người một tổ, chỉ có một người có thể tiến vào vòng tiếp theo.

Thời điểm tranh tài ngay từ đầu, Lăng Hàn giống như mãnh hổ lao ra khỏi rừng.

- Ôi!

Đường Nghiêm vỗ trán, tại sao ngươi một Đan sư lại mạnh như vậy? Ngươi sẽ không điệu thấp một chút, nhìn người khác đánh ngươi chết ta sống, cuối cùng lại chiếm tiện nghi? Hiện tại ngươi lao lên như thế tự nhiên sẽ biến thành chim đầu đàn, không đánh ngươi thì đánh ai?

Quả nhiên, chín người khác vốn đề phòng lẫn nhau, không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Lăng Hàn xông lên như thế tự nhiên trở thành bia cho người khác ngắm.

Mọi người cùng nhau xuất thủ tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn quét một cước, bành bành bành, kình lực thổi qua như gió thu quét lá vàng, chín người kia bị đá bay lả tả sang các hướng, từ trên bầu trời rơi xuống đất và không ai bò dậy nổi.

Một cước mà thôi, giải quyết toàn bộ.

Móa!

Đường Nghiêm trố mắt nhìn, nếu đổi lại là hắn, cho dù ép tu vi còn Trúc Cực Cơ thì hắn cũng có thể nhẹ nhõm quét ngang chín người kia, dù sao ngư long hỗn tạp, nhiều Trúc Cơ tham dự tranh tài như vậy, trong đó cũng sẽ có vài thiên tài.

Nhưng Lăng Hàn khác biệt, hắn là Đan sư, hơn nữa còn là Đan sư tương lai trở thành đại tông sư Địa cấp thượng phẩm.

Tại sao lại có người có thiên phú lóa mắt trên đan đạo, hơn nữa còn có thực lực khủng bố trên võ đạo?

Hắn phát hiện chính mình vẫn còn đánh giá thấp giá trị của Lăng Hàn.

Lăng Hàn thắng cho nên có mười phút nghỉ ngơi, sau đó lại bắt đầu trận chiến đấu tiếp theo.

Lần này cũng không phải là quần đấu, mà là đơn đấu một đối một, đối thủ của hắn chính là người vừa được chọn trong mười người khác.

Đường Nghiêm cũng không lo lắng, hắn yên tĩnh quan sát.

Quả nhiên Lăng Hàn đánh đâu thắng đó không người địch nổi, bình thường cứ năm sáu chiêu sẽ giải quyết đối thủ, khó dây dưa nhất cũng không tới mười chiêu.

Chuyện này là Lăng Hàn cố ý nhường, nếu không hắn sử dụng toàn lực, có lẽ toàn bộ cấp độTrúc Cơ trong tinh võng chỉ có ngàn người đỡ nổi một chiêu của hắn, trăm người có thể ngăn mười chiêu của hắn, chân chính có thể va chạm khí lực với hắn cũng chỉ có mười người mà thôi.

Nhưng Lăng Hàn tin tưởng, hắn nhất định là người thắng cuối cùng.

Ngày hôm nay đã đánh xong, Đường Nghiêm không tiễn Lăng Hàn về hạt nhân phủ, mà là về Hầu gia phủ của hắn.

Hắn là ngự phong tiểu Hầu gia, hắn có phủ đệ của chính mình, mặc dù không thể so sánh với Đường gia nhưng cũng chiếm diện tích cực lớn, kim bích huy hoàng.

- Không quay về không có việc gì?

Lăng Hàn cười nói.

- Không có việc gì, ta cũng không tin Mạnh Thụ Xương dám chạy đến chỗ ta đòi người.

Đường Nghiêm nói chuyện vô cùng bá khí, hắn đã phái người thông tri Giáp Nguyên phủ, Lăng Hàn đêm nay sẽ làm khách ở phủ của hắn.

Ngày thứ hai, sau khi Lăng Hàn tu luyện xong liền bắt đầu chiến đấu.

Quét ngang, quét ngang, quét ngang, không có người nào là đối thủ của Lăng Hàn, theo thời gian trôi qua, gặp phải đối thủ cũng càng ngày càng lợi hại.

Thời gian chín ngày trôi qua tức thì, Lăng Hàn cũng trổ hết tài năng, trở thành một trong những tuyển thủ của trận chung kết.

Đối thủ của hắn lại là Vương Á Phi.

- Đây là đối thủ ngươi gặp vào ngày mai.

Đường Nghiêm nghiêm túc nói:

- Vương Á Phi không đơn giản, mặc dù hắn không phải Tiên Thiên thần thể nhưng dung nhập di cốt của đại năng thượng cổ, chiến lực tương đối đáng sợ, chí ít cũng có thể so với Lục Lưu thần thể. Hơn nữa hắn vẫn áp chế cảnh giới không có đột phá, hắn muốn nhất chiến thành danh trong đại thọ của bệ hạ, từ đó một bước lên trời.

- Vương gia mặc dù chỉ là thế lực Chân Ngã cảnh, nhưng hiển nhiên bọn họ chuẩn bị vì hôm nay cực lâu, cho dù ta ra mặt... Có lẽ bọn họcũng không bán mặt mũi cho ta.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

- Không sao, ta còn lo lắng đối thủ không đủ mạnh, như vậy rất không thú vị.

Đường Nghiêm lại im lặng, một lát sau mới nói:

- Tên kia đã dừng ở Trúc Cực Cơ đỉnh phong chí ít ba mươi năm, không phải hắn không có năng lực đột phá mà là vì hắn áp chế. Hơn nữa Vương gia đã sớm chuẩn bị việc này từ năm mươi năm trước, cho nên bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị cho Vương Á Phi rất nhiều bí bảo cường đại, còn nữa, hình ảnh chiến đấu của ngươi mấy ngày qua cũng bị bọn họ nghiên cứu triệt để.

Lăng Hàn cười to, mấy ngày nay qua hắn chỉ chiến đấu tùy ý, bởi vì đối thủ quá yếu cho nên hắn không dùng toàn lực ứng phó.

- Ngươi còn có tâm tình cười?

Đường Nghiêm lắc đầu, nói:

- Bệ hạ là người cóy lòng háo thắng cực mạnh, cho nên trong mắt hắn, thứ hai chính là chó má, chỉ có người thắng mới được khen ngợi, cho nên dù ngươi tân tân khổ khổ đánh tới trận chung kết nhưng thua thì vẫn là chó má.

Lăng Hàn vỗ vỗ vai Đường Nghiêm:

- Ta nói yên tâm, ngươi nên thả tâm ra đi, không có việc gì, tin tưởng ta.

Đường Nghiêm nghĩ nghĩ:

- Ngươi chờ, ta về gia tộc nhìn xem, có thể tìm cho ngươi hai kiện bí bảo lợi hại hay không?

Hắn nói đi là đi, hùng hùng hổ hổ.

Đến nửa đêm, Đường Nghiêm mới trở về, hắn giao một thanh kiếm và áo choàng cho Lăng Hàn.

- Đây là Toái Tinh kiếm, vô cùng sắc bén, ngươi lấy bí lực kích hoạt là có thể phát ra kiếm khí cường đại, đồng thời không gì không phá.

Đường Nghiêm giới thiệu với hắn:

- Còn nữa, đây là Huyết Nguyệt áo choàng, là lão tổ Đường gia ta tự tay rèn luyện, có thể kích phát Huyết Nguyệt hộ thuẫn, cho dù Chú Đỉnh cảnh cũng cần thời gian mới có thể đánh vỡ.

- Nhưng mà, Huyết Nguyệt áo choàng cần phải quán chú lực lượng trước, tối đa cũng chỉ có thể mở ra hai lần hộ thuẫn, ngươi dùng kiềm chế một chút.

Lăng Hàn hoàn toàn không cần hai món bảo vật này, nhưng Đường Nghiêm đã thịnh tình như thế, hắn cũng không tiện từ chối, hắn thu lại và nói:

- Được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.