Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4474: Lòng tham



Lăng Hàn cười một tiếng:

- Vị huynh đệ kia, ngươi xem, ta vừa lên núi hái thuốc, vừa đi ra ngoài nên tiêu hết đạo lệnh, dùng dược thảo thay thế thì sao?

- Được.

Binh sĩ kia nói.

Lăng Hàn giả ý móc trong túi ra, lại thông qua pháp khí không gian móc ra tiên dược cấp thấp nhất sau đó lấy ra.

Không có biện pháp, với độ cao của hắn hiện tại, dược liệu hắn mang theo bên người chính là tiên dược.

- Thần dược!

Lăng Hàn vừa cầm tiên dược ra, cho dù là tên binh lính kém nhất cũng nhận ra tiên dược.

- Cái gì!

Những binh lính khác nghe xong liền chạy tới, nhìn thấy dược thảo trong tay Lăng Hàn thì không ai bình tĩnh được nữa.

Đây chỉ là tiên dược bình thường, Lăng Hàn luyện chế lúc trước còn dư lại, về sau không có biện pháp dùng tới, nhưng hắn đánh giá thấp cảnh giới võ đạo tại nơi này, phải biết những binh lính kia không tới Tầm Bí cảnh, còn chưa vào tiên đồ, gặp được tiên dược, bọn họ không kích động hay sao?

Lăng Hàn nhe răng, hắn lấy ra một gốc tiên dược bình thường, kết quả cấp độ của đám người này quá thấp, cho nên bọn họ ngây người.

Được rồi, hắn chướng mắt nên tặng người cũng không đau lòng.

- Đội trưởng!

- Đội trưởng!

- Đàm đội trưởng!

Chỉ thấy những binh lính kia tránh đường, sau đó một nam tử trung niên bụng phệ đi tới, hắn khoảng bốn mươi tuổi, tu vi Tầm Bí cảnh.

Tên đội trưởng này rất tự cao tự đại, trên đường đi thong dong, hắn vô cùng bá đạo.

Đàm đội trưởng cầm tiên dược trong tay binh lính, ánh mắt quét qua, trên gương mặt to béo hiện ra ánh mắt tham lam, sau đó nhìn sang Lăng Hàn:

- Dược thảo bình thường thế này không đủ, chí ít mười cây!

Tê, đám binh lính nghe xong lại lắc đầu, xem ra, đội trưởng của bọn họ lại muốn hãm hại người.

Không có biện pháp, ai bảo con gái của hắn gả cho nhà tốt, cho dù hắn hoành hành bá đạo thì như thế nào, không ai trị được hắn.

Lăng Hàn cười cười, xem ra, lấy được tiên dược ra quá dễ dàng, tự nhiên cũng làm người ta cho rằng hắn có nhiều tiên dược hơn, hơn nữa phẩm chất còn cao hơn không ít.

Việc này gọi là tiền tài để lộ ra ngoài, hơn nữa Lăng Hàn không thể hiện ra hậu trường của bản thân, có ai không muốn làm thịt dê béo như hắn chứ?

- Móa, dám tính toán lên đầu chúng ta?

Đại Hắc Cẩu nhảy dựng lên, nó nói:

- Từ trước đến nay chỉ có Cẩu gia làm thịt người phần, ngươi là Tầm Bí cảnh nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt Cẩu gia?

- Yêu, yêu thú!

Đàm đội trưởng khiếp sợ, hắn lui về phía sau vài bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc, mà những binh lính khác cũng không tốt hơn chút nào, tất cả đều hoảng sợ.

A, cần thiết hay không?

Đại Hắc Cẩu đứng lên, nói:

- Làm gì, muốn đánh nhau phải không?

- Tiểu tử, ngươi dám thông thồng làm bậy với yêu thú, Thiên Vương lão tử đến cũng không thể cứu ngươi!

Đàm đội trưởng cười to, hắn cho rằng đây là cơ hội, vừa vặn mượn danh nghĩa này bắt lấy Lăng Hàn, tài vật cũng bị sung công.

Người ở đây không thể làm bạn với yêu thú sao?

- Có ai không, bắt lấy yêu nhân này cho ta!

Đàm đội trưởng lui về phía sau, hắn chỉ thẳng về phía Lăng Hàn, một tay nắm chặt tiên dược.

Mặc dù những binh sĩ kia e ngại Đại Hắc Cẩu là yêu thú, nhưng mệnh lệnh đã ra, bọn họ không dám lui bước, tất cả đều cầm binh khí nhắm ngay Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu.

Nói cho đúng tất cả vũ khí đều nhắm vào Đại Hắc Cẩu, cho rằng nó nguy hại lớn hơn.

Người nơi này rất e ngại và chán ghét yêu thú.

Đại Hắc Cẩu đứng lên, nó chống nạnh nói:

- Đến đây, Cẩu gia sợ đám cặn bã các ngươi hay sao.

Có thể chỗ trang bức, nó sẽ không bỏ qua.

- Lên đi, nhanh lên!

Đàm đội trưởng đã lui tới nơi tự nhận là an toàn, hắn bắt đầu vung tay múa chân.

Những binh lính kia bất đắc dĩ, đành phải kiên trì giết tới, những Đại Hắc Cẩu chỉ xuất ra một chưởng, ba ba ba, tất cả mọi người ngã xuống đất, bọn họ không ngừng rên rỉ.

Đại Hắc Cẩu đã hạ thủ lưu tình, bằng không Cửu Đỉnh xuất thủ chẳng lẽ còn không thể miểu sát một đám Tầm Bí cảnh sao?

Việc này càng làm Đàm đội trưởng sợ vỡ mật, hắn vừa chạy vào trong thành vừa hét to:

- Thú tập! Thú tập! Yêu thú đánh tới!

Không thể không bội phục kẻ này, cho dù sợ hãi vỡ mật nhưng tay vẫn nắm chặc gốc tiên dược, dường như có chết cũng không buông tay.

Lăng Hàn cười một tiếng, niệm lực hóa thành bàn tay và nắm lấy Đàm đội trưởng, chỉ thấy hai chân của hắn không ngừng chạy nhưng không thể bỏ chạy..

Đàm đội trưởng sợ hãi sắc mặt tái nhợt..

- Lấy ra đi!

Đại Hắc Cẩu đoạt tiên dược trở về, thuận tay ném cho Lăng Hàn.

- Trả tiên dược cho ta!

Đàm đội trưởng kêu thảm thiết, hắn không ngừng vung tay muốn liều mạng với Lăng Hàn.

Tham lam đến mức không sợ chết, đúng là hiếm thấy.

- Ngươi cũng có biết ta là ai không?

Hắn đỏ mắt quát Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười một tiếng:

- Ta thật sự không biết

- Ta chính là Đàm Bá Đào, con rể của ta là Lưu Long!

Đàm đội trưởng lớn tiếng kêu lên:

- Lưu Long, ngươi có biết hay không, thiên tài của Lưu gia, được quốc chủ phong là ngũ phẩm đô vệ!

Đại Hắc Cẩu xông tới, nó nhìn kỹ gương mặt Đàm Bá Đào, sau đó nói với Lăng Hàn:

- Gia hỏa này xấu xí như thế, con gái của hắn có thể xinh đẹp hay sao? Có lẽ ánh mắt của Lưu Long cũng chẳng ra làm sao.

- Phi, con gái của ta đẹp như thiên tiên!

Đàm Bá Đào vội vàng cãi lại.

Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhìn nhau, đều lắc đầu.

Đại Hắc Cẩu còn bổ thêm một đao:

- Nếu như con gái của ngươi thực sự đẹp như tiên nữ, nhất định là giống của lão Vương sát vách.

Khốn kiếp, tại sao yêu khuyển này lại có mồm miệng độc ác như vậy?

Đàm Bá Đào tức giận tới mức run rẩy, trên thực tế có đôi khi hắn cũng đoán mò một chút, với dung mạo của mình thì làm sao có con gái xinh đẹp như thế, chỉ có thể tự an ủi con của mình giống mẫu thân.

- Hừ, một tên yêu nhân, một con yêu thú, dám đến Kim Thai thành!

Một tiếng nói đầy sát khí vang lên, chỉ thấy một tên nam tử vũ trang đầy đủ xông tới, trên người có từng tia tiên khí quấn quanh, nhìn hắn rất tuấn tú.

- Hiền tế, cứu ta! Cứu ta!

Đàm Bá Đào nhìn thấy người tới thì gào to.

Nam tử này chính là Lưu Long, thiên tài võ đạo nổi danh, thậm chí kinh động đến quốc chủ Liệt Phong quốc, ngự phong hắn làm ngũ phẩm đô vệ.

Đối với người trẻ tuổi mới hơn hai mươi lăm tuổi mà nói, đây là một phần vinh hạnh đặc biệt.

Lưu Long lộ ra vẻ mặt căm ghét, đối với kiều thê, hắn thật thích nàng, nhưng hắn rất ghét nhạc phụ tham lam như con buôn, hắn không thích nhạc phụ của mình.

- Thả người ra!

Hắn lạnh lùng nói.

- Nếu ta không thả thì sao?

Đại Hắc Cẩu cười nói.

- Vậy các ngươi bồi táng cùng!

Lưu Long lạnh lùng nói ra.

- Móa, con rể thật xấu bụng.

Đại Hắc Cẩu vỗ vỗ Đàm Bá Đào, nói:

- Con rể ngươi đang dùng kế khích tướng, muốn chúng ta tức giận làm thịt ngươi! Ai, Cẩu gia đoán tiểu tử này xem trọng lão bà của ngươi, muốn mẫu nữ kiêm thu, chậc chậc chậc, quá hạ lưu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.