Người xuất sắc có thể trở thành đệ tử của Chiến Thần cung, người thất bại thì sao?
Vạn Hà không có trả lời ngay, hắn nhìn đám người chung quanh và nói:
- Chiến Thần cung không cần kẻ yếu, kẻ thất bại đương nhiên là bị xử lý.
Xử lý?
Tất cả mọi cảm thấy căng thẳng, xử lý như thế nào?
Việc này không cần nhiều lời, trong nội tâm bọn họ đều hiểu, bởi vì Chiến Thần cung tuyệt đối sẽ không cho phép có người ngoài còn sống rời đi, nói ra bí mật của Chiến Thần cung.
Ở chỗ này không có tín hiệu tinh võng, cho dù mỗi người phản ứng chậm một chút, sau khi tỉnh táo lại sẽ liên kết với tinh võng.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người sinh ra chiến ý rất mạnh, chỉ cảm thấy mỗi người bên cạnh đều tràn ngập ác ý.
Những điều này đều là đối thủ cạnh tranh!
- Các ngươi hiện tại tổng cộng có... Bảy trăm ba mươi chín người.
Sắc mặt Vạn Hà lạnh như băng không có một tia tình cảm gì đáng nói.
- Cho các ngươi thời gian ba ngày, không quản các ngươi dùng biện pháp gì, chỉ có bốn trăm người còn sống, nếu như vượt qua con số này, ta sẽ ra tay, tùy tiện giết kẻ nào đó cho đạt con số bốn trăm.
Nghe nói như thế, trái tim tất cả mọi người co rút dữ dội.
Quá trình đào thải như vậy quá tàn khốc, dùng sinh tử phân thắng bại.
- Hiện tại, các ngươi có thể rời khỏi nơi này.
Vạn Hà nói:
- Ba ngày sau, các ngươi có thể trốn, cũng có thể liên thủ với người khác, thủ đoạn gì cũng có thể. Ta phải nói rõ, nếu như ba ngày sau có nhân số còn sống vượt qua bốn trăm, ta sẽ giết những kẻ chưa bắt đầu.
Hắn quay người rời đi, trước mặt hắn xuất hiện một cánh cửa đá, ngay sau đó hắn hóa thành ánh sáng biến mất tại nơi này.
Mọi người vội vàng rời khỏi hang đá, chỉ thấy nơi này là một khu núi rừng, nhìn nơi đây như thế ngoại đào viên.
Đáng tiếc, cảnh đẹp cũng không thể cải biến sự thật nơi này là Chiến Thần cung, đây là một tổ chức sát thủ.
- Hiện tại... Bắt đầu tính thời gian!
Giọng nói của Vạn Hà vang lên, thân thể hắn phiêu phù giữa không trung, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng chói mắt như thần linh.
Lúc này, đám người phân hai bộ phần, một bộ phận dùng Tư Mã Đông làm chủ, khác một bộ phận khác dùng Hàn Duyệt cầm đầu, đương nhiên, còn có người cô độc như Lăng Hàn, chỉ có ba người mà thôi.
Vào lúc này, hiển nhiên nhiều người lực lượng càng mạnh.
- Rút lui trước!
Hàn Duyệt nói ra, thời điểm này phát sinh kịch chiến với Tư Mã Đông sẽ tạo thành tổn thất to lớn, thậm chí hắn cũng phải chết ở nơi này.
Chỉ cần diệt trừ ba trăm người, cần gì phải sống mái hung ác với nhau?
Tư Mã Đông nhìn Hàn Duyệt thật sâu, hắn cười nói:
- Chúng ta cũng rút lui.
- Chậm!
Đột nhiên có một người nói ra, chính là một trong ba kẻ cô độc như Lăng Hàn, lại không phải Lăng Hàn.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn nhìn sang người này, đó là người trẻ tuổi tỏa ra khí tức cô độc và lạnh lùng, mặc dù hắn tùy ý đứng đó nhưng lại tỏa ra khí tức ác liệt giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ.
- Ngươi là rễ hành gì, ngươi nói chậm thì chậm sao?
Có người nhảy ra, cũng chỉ trích người kia.
Người tuổi trẻ nhếch miệng cười cười, rõ ràng hắn đang cười nhưng lại làm nội tâm người ta lạnh buốt.
Xoát, tất cả mọi người cảm thấy hoa mắt, sau đó nhìn thấy người chỉ trích biến thành hai nửa.
Người trẻ tuổi lạnh lùng vươn tay lên thổi một hơi, có một giọt máu tươi rớt xuống.
Hắn lộ ra nụ cười như sát thần, cũng gác trường kiếm lên vai:
- Không cần phiền toái như vậy, hiện tại ta bắt đầu giết người, giết đủ thì trò chơi này sẽ chấm dứt.
Ba, hắn nói ra những lời này, ngay sau đó có người ngã xuống liên tục, một trái một phải, máu tươi chảy đầy đất.
- Ha ha ha, đúng là khôi hài!
Lại có người nhảy ra:
- Ngươi là một người, chẳng lẽ muốn bách nhân trảm (trảm trăm người) hay sao?
Tư Mã Đông nhìn sang Hàn Duyệt, Hàn Duyệt cũng nhìn sang, hai người gật đầu.
- Cùng tiến lên giết người này!
- Người này quá mức ác độc, động thủ là giết người, xông lên giết hắn.
Hai người đồng thời nói ra, sau đó hình thành liên minh.
Người trẻ tuổi kia rất đau đầu, căn bản không dễ khống chế, hơn nữa thực lực lại mạnh như vậy, cho nên hắn không có ý định liên minh với mình, cho nên phải giết hắn trước.
Lúc này có vài trăm người đồng thời lao tới, đều muốn giết người kia.
Vài trăm người đấu một, cảnh giới mọi người tương đương nhau, có gì phải sợ.
Người trẻ tuổi không sợ hãi, hắn đang tươi cười như hưởng thụ thịnh yến bằng máu.
Sát!
Thân thể hắn lao nhanh và nghênh đón đám người.
Xoát xoát xoát, kiếm quang chớp động, chỉ thấy một người bị chém thành hai đoạn.
Chỉ trong mấy giây nhưng đã có mười ba người bị người trẻ tuổi lạnh lùng đánh chết, bản thân hắn lại không có tổn thương.
Đây không phải chiến đấu cùng cảnh giới, mà là hổ vào bầy dê, đồ sát nghiêng về một phía
Trên bầu trời, quả nhiên Vạn Hà chỉ thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý nhúng tay vào, hơn nữa hắn còn nở nụ cười tàn nhẫn, giống như rất hưởng thụ hình ảnh giết chóc như thế.
Mọi người vốn là một đám ô hợp, tạm thời tổ hợp lại với nhau, bị một người giết như thế sẽ giảm sĩ khí, đại bộ phận mọi người không có tâm tái chiến, đối mặt với thanh kiếm sắc bén, bọn họ cũng không muốn làm vong hồn dưới thân kiếm.
Tư Mã Đông và Hàn Duyệt nhìn nhau, hai người gật đầu lần nữa, nếu lúc này hai người bọn họ không tiến lên ổn định quân tâm, đội ngũ sẽ tan rã ngay lập tức.
Bởi vậy, trong nháy mắt sau đó, hai người đồng thời xông lên, hợp lực đánh với người trẻ tuổi.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, tâm tình vững chắc hơn trước chỉ cần có người có thể ngăn cản người trẻ tuổi chính diện, khi đó ưu thế nhiều người sẽ phát huy, một người một kích cũng đủ giết người trẻ tuổi kia rồi.
- Ha ha, đừng vọng tưởng dùng sức một mình đối kháng nhiều người như vậy, ngươi quá ngây thơ!
Hàn Duyệt cười lạnh nói.
- Thật sự không biết cái gì gọi là!
Tư Mã Đông cũng nói.
Người trẻ tuổi cười lạnh:
- Mấy tôm tép nhãi nhép cũng dám dõng dạc!
Mũi kiếm của hắn hơi lệch, sau đó lại chém lần nữa, kiếm quang vạn trượng.
Không thể tưởng tượng nổi, chiến lực của hắn tăng lên rất lớn.
Hàn Duyệt, Tư Mã Đông không dám tranh phong, bọn họ vội vàng lui về phía sau, bằng không bọn họ sẽ bị trọng thương.
Hai người này rút lui, những người khác làm sao gánh nổi?
Người trẻ tuổi thừa cơ đại sát tứ phương, máu tươi bắn tung tóe, một người bị chém thành hai đoạn, trên mặt hắn còn dính một ít máu tươi, gương mặt người trẻ tuổi càng trở nên đáng sợ.
Hắn không có duỗi tay lau vết máu, mà là dùng đầu lưỡi thè ra liếm máu, sau đó hắn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.