Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4509: Đều là rác rưởi



Lăng Hàn tức giận.

Ngươi muốn nhục nhã ta?

Hắn vận dụng sát khí trùng kích tấn công, sát khí không nhìn khoảng cách, nó đánh thẳng vào thức hải của Chung Thiên.

- A...

Cho dù ý chí của Chung Thiên kiên định như sắt, sau khi bị sát khí trùng kích đánh trúng vẫn thống khổ, hắn ôm đầu rên rỉ, chỉ riêng điểm này cũng thấy được hắn bất phàm.

Bởi vì bị ảnh hưởng nên một chưởng của hắn lệch vị trí, còn không biết đánh đi nơi nà.

Nhìn thấy việc này, tất cả mọi người lắc đầu, cảm thấy Chung Thiên quá yếu.

Bọn họ cũng không biết sát khí trùng kích khủng bố, chỉ thấy Lăng Hàn chưa xuất chiêu nhưng Chung Thiên đã loạn trận cước, một chưởng còn đánh hụt, bản thân lộ ra vẻ mặt thống khổ, chỉ có chút thực lực như vậy còn không biết xấu hổ đứng ra?

- Đáng giận!

Chung Thiên đã khôi phục lại, hắn hét lớn một tiếng, ngay sau đó điên cuồng tấn công Lăng Hàn.

Bành! Bành! Bành!

Hắn rất cường đại, một kích này mang theo sương mù gấp khúc giống như hỗn độn khi thiên địa sơ khai, vô cùng cổ xưa và cường đại, người nào nhìn thấy cũng cảm giác nội tâm mát lạnh.

Thì ra thực lực của hắn mạnh như vậy!

- Nhìn lầm hắn, thì ra hắn rất mạnh!

- Không thua Dịch Viện Dung!

- Không đúng, hắn còn mạnh hơn cả Dịch Viện Dung.

- Đúng, nếu như hắn chỉ có thực lực tương đương Dịch Viện Dung, hắn đứng ra làm cái gì?

Tất cả mọi người liên tục gật đầu, sau đó đều ngạc nhiên, bởi vì việc này chứng minh Lăng Hàn càng đáng sợ.

Vừa rồi Chung Thiên vô duyên vô cớ đánh hụt một chưởng, nhất định là Lăng Hàn làm trò quỷ.

Trên thực tế, chiến lực của Chung Thiên thật sự còn mạnh hơn Dịch Viện Dung.

Lăng Hàn đối chiến với Chung Thiên, hắn hiểu rõ thực lực của Chung Thiên nhất, chiến lực nguyên thủy của gia hỏa này đật tới nhị thập tam trọng thiên, sau khi vận dụng Thánh thuật, chiến lực của hắn đạt tới nhị thập ngũ trọng thiên!

Phải biết rằng, cho dù là Sinh Đan cảnh đệ nhất nhân trên tinh võng cũng chỉ có chiến lực nhị thập tứ trọng thiên!

Quả nhiên, bài danh tinh võng không đại biểu tất cả.

Chung Thiên thập phần cường thế, hắn xuất chiêu đại khai đại hợp, muốn bằng vào trạng thái cuồng bạo ép Lăng Hàn thành tro.

Hắn có vấn đề giống với Dịch Viện Dung, đó là chiến lực không thể vượt qua Lăng Hàn sáu trọng thiên.

Không đánh vỡ được hạn chế này, hắn làm sao đánh bại Lăng Hàn?

Lúc này, Lăng Hàn không có kiên nhẫn tốt như vậy, hắn phải nhanh chóng giải quyết chiến đấu.

Hỗn Độn Tiên Đan phát động, khí tức chí cao vô thượng bộc phát, chiến lực của Chung Thiên giảm ba trọng thiên.

- Cái gì!

Với định lực của Chung Thiên cũng phải hô thành tiếng, đột nhiên suy yếu ba trọng thiên chiến lực, đối với hắn mà nói đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, hắn không thể tiếp nhận sự thật này.

Lăng Hàn lại thi triển Đồ Thần thuật tấn công Chung Thiên.

Bành!

Hai người va chạm nhau, còn lần này, Lăng Hàn không lui lại bước nào.

Bất phân thắng bại.

Móa!

Tất cả mọi người ngạc nhiên, xảy ra chuyện gì?

- Ta không tin!

Chung Thiên hét lớn, hắn liên tục thúc dục công kích tấn công Lăng Hàn.

Nhưng hắn không thể cải biến sự thật.

Lăng Hàn đối chọi gay gắt, chiêu chiêu liều mạng, hoàn toàn không thua.

Hơn nữa, Chung Thiên cũng không có Hỗn Độn Tiên Đan hóa giải lực phản chấn, trong chiến đấu cường độ cao như thế, khí huyết toàn thân hắn bốc lên, xương cốt đang biểu tình phản đối, sương mù quanh người hắn biến mất, từ đó lộ ra gương mặt đỏ bừng.

Trời ơi!

Tất cả mọi người đều im lặng, trước kia là Chung Thiên cường thế, hơn nữa trước khi chiến đấu còn nói rõ, chiến lực của Lăng Hàn không bằng Dịch Viện Dung, bởi vì khí lực quá mạnh cho nên có thể chịu được nhiều công kích, hiện tại Chung Thiên thực lực còn mạnh hơn nữa, vì cái gì lại ăn thua thiệt.

Bành bành bành, sau khi đối chiến mười chiêu liên tiếp, Chung Thiên không chịu nổi và phun ra một ngụm máu tươi.

Chiến lực của hắn không thua nhưng khí lực lại không chịu nổi tiêu hao hao như thế.

Chung Thiên, bại!

Người Tây Thiên vực không thể không chịu phục.

Muốn nói Dịch Viện Dung bại, đó là bởi vì Lăng Hàn quái thai, bí lực liên tục không dứt không nói, hơn nữa khí lực còn mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, cũng không phải Lăng Hàn thực sự có chiến lực áp đảo Dịch Viện Dung. Nhưng Chung Thiên lại bại, mọi người không nói được gì.

Đánh bại chính diện, đường đường chính chính.

Nhìn Lăng Hàn thản nhiên như thế, những thiên tài Tây Thiên vực hận không thể xông lên đánh hắn một trận, Lăng Hàn đánh bại Chú Đỉnh, Sinh Đan đệ nhất nhân của Tây Thiên vực, quả thực đã đánh ra ma chướng cho người Tây Thiên vực!

Gia hỏa này sẽ áp chế Chân Ngã cảnh, Hóa Linh cảnh của Tây Thiên vực hay sao?

Một người áp chế một Thiên Vực.

Ahhh, nếu thần này trở thành Tổ Vương, hắn sẽ trấn áp một thời đại?

- Lăng Hàn, ngươi quá đắc ý quên hình!

Tăng y bồng bềnh, trắng thuần không nhiễm một hạt bụi.

Phật tử, Thích Vĩnh Minh!

Nhìn thấy Thích Vĩnh Minh mở miệng, tất cả mọi người sôi trào.

Nhân vật cấp Đế tử sắp ra tay!

Lăng Hàn mỉm cười:

- Ta là người rất khiêm tốn, rất khiêm tốn, khiêm tốn tới mức không phải do mình nói ra.

Mọi người trợn mắt, bọn họ có xúc động muốn xông lên đánh hắn.

- Ngươi lẻ loi một mình dám chạy đến Tây Thiên vực, như vậy còn không đắc ý quên hình?

Thích Vĩnh Minh lạnh lùng nói:

- Mặc dù tiểu tăng cũng không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, ta không cho phép ngươi tùy ý làm bậy, thật cho rằng Tây Thiên vực không người có thể trị ngươi hay sao?

Lăng Hàn lắc đầu:

- Rõ ràng chính là lấy lớn hiếp nhỏ, cần gì lấy cớ nhiều như thế? Tu vi của ngươi cao nhưng ai đánh ngã ai còn không biết đâu, ha ha ha…

Gia hỏa này thật dám nói.

Tất cả mọi người lắc đầu, Lăng Hàn rất bất phàm, nhưng Thích Vĩnh Minh chính là Đế tử.

Cái gì là Đế tử?

Cùng giai vô địch mới có tư cách xưng là Đế tử, hơn nữa Thích Vĩnh Minh còn cao hơn Lăng Hàn hai tiểu cảnh giới, đây là nghiền áp tuyệt đối.

Lăng Hàn có phần thắng hay sao?

Thích Vĩnh Minh cau mày, dù hắn tu hành phật pháp nên không thể tức giận, nhưng bây giờ hắn sinh ra tức giận.

- Phật tử, không nên nói nhảm với loại người này, trực tiếp trấn áp là được.

- Đúng đấy, kẻ này ngông cuồng không biết trời cao đất rộng, không biết mình có bao nhiêu cân lượng.

- Đánh cho hắn phục!

- Sai, sai, Phật tử tu phật pháp, đương nhiên là lấy đức thu phục người, dùng đức cảm hóa.

- Ha ha, đúng thế, kính xin Phật tử siêu độ yêu nghiệt này!

Mọi người liên tục nói ra, tuy Đế tộc siêu nhiên, không thuộc về bất cứ Thiên Vực nào, nhưng Phật tộc lại đặc thù, trong bốn Thiên Vực đều có Phật tử Thánh Nữ, bọn họ cạnh tranh lẫn nhau, bởi vậy xem Thích Vĩnh Minh là phần tử của Tây Thiên vực cũng hợp tình lý.

Thích Vĩnh Minh mỉm cười, hắn cất bước tiến lên không trung.

Lăng Hàn không sợ, hắn bước lên không trung và đối mặt với Thích Vĩnh Minh.

- Ngươi bây giờ thay đổi thái độ, tiểu tăng cũng không làm khó dễ ngươi.

Thích Vĩnh Minh thản nhiên nói.

- Tốt!

Lăng Hàn gật đầu.

Ồ?

Mọi người phía dưới sững sờ, Lăng Hàn sợ hãi? Cũng phải, Thích Vĩnh Minh đã ra tay, đây chính là Phật tử, cùng giai vô địch, lại còn chênh lệch hai tiểu cảnh giới, có thể không sợ hay sao?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Không phải ta xem thường các vị, nhưng các vị có mặt ở đây đều là rác rưởi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.