- Này, hai người các ngươi châu đầu ghé tai đang nói cái gì?
Tiểu Thanh Long cũng đi tới, vẻ mặt đầy hoài nghi.
- Đi đi đi, tiểu hài tử mò mẫm xem náo nhiệt cái gì!
Đại Hắc Cẩu lập tức đẩy tiểu Thanh Long sang một bên.
- Ahhh, các ngươi nhất định có quỷ!
Tiểu Thanh Long giơ chân.
Nhưng bí mật Nguyên thế giới, Lăng Hàn cũng không có ý định nói cho bất cứ người ngoài nào biết, chỉ cần những người trong Nguyên thế giới biết là được.
Cho nên, mặc kệ tiểu Thanh Long uy bức lợi dụ như thế nào, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đều nói năng thận trọng, hoàn toàn không có ý nói ra.
Lăng Hàn ứng phó vài câu sau đó đi tìm Thích Trường Phong.
Nhưng hắn đã nói với gia hỏa này, chỉ cần hắn cầm được đệ nhất, đối phương sẽ đi đánh xin cấp trên truyền cho hắn Lục Tự Minh Vương Chú.
Thích Trường Thiên lúc ấy chỉ lừa gạt Lăng Hàn một chút, cũng không ngờ đối phương thực sự có thể thành công, nhưng đây chính là đại công, từ đó làm cho Phật tộc Tây Thiên vực hãnh diện, bởi vậy, hắn sẽ không để ý đi một chuyến, xin chỉ thị của ba vị Bồ Tát.
Hai ngày sau đó, ba vị Bồ Tát liền đồng ý truyền cho Lăng Hàn học Lục Tự Minh Vương Chú.
Lăng Hàn một người tiến vào bí thất, sau đó, Thích Trường Thiên cầm lấy một khối xương giống như ngọc ra.
- Đây là xương của một vị Phật Đà tọa hóa lưu lại, trong xương có chứa áo nghĩa của Lục Tự Minh Vương Chú, ngươi tự hành tìm hiểu.
Lăng Hàn vội vàng tiếp nhận xương cốt, đây là xương của Thánh Nhân, nhưng bị luyện hóa sát khí, rút đi tinh hoa, nếu không, một chút khí cơ còn sót lại cũng có thể lấy mạng của Lăng Hàn.
Thích Trường Phong đi ra ngoài, Lăng Hàn liền bắt đầu tìm hiểu.
Hắn dùng thần thức rót vào trong xương cốt, hắn như tiến vào thế giới khác, hắn tiến vào tinh không tối đen như mực, nơi đó có một lão giả mặc tăng y nghiêm trang, bỗng nhiên há miệng rống lên như sư tử hống.
- Úm, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng!
Phật âm mênh mông cuồn cuộn, mỗi một chữ đều có thể hóa hình, hoàn toàn do đạo tắc tạo thành.
Chỉ một lúc sau, lão tăng lại hét lớn một tiếng, vẫn là Lục Tự Minh Vương Chú, một lần lại một lần.
Đồng thời, lão tăng còn có giải thích, nên làm cách nào rút lấy năng lượng thiên địa như thế nào, dung nhập đạo tắc như thế nào, làm thế nào mới có thể minh tâm kiến tính.
Tuy hắn giải thích thập phần cẩn thận nhưng muốn chính thức nắm giữ lại phải xem ngộ tính của bản thân.
Lăng Hàn đã học được chữ “Úm” , tuy nhiên không phải rất chính tông nhưng dù sao cũng là đánh rớt trụ cột, cho nên hắn nhập môn rất nhanh, chỉ hai ngày là hắn đã có thể đặt xương Thánh Nhân xuống và tự lĩnh ngộ.
Lúc này hắn đã bế quan, tiếp qua chín ngày hắn đã.
- Úm!
Hắn quát một tiếng, đạo tắc hiển hiện và hóa thành chữ “Úm” màu vàng.
Lăng Hàn tươi cười thỏa mãn, uy lực chữ “Úm” tăng lên gấp ba so với ngày thường, có thể dùng trấn áp âm hồn, xua tán tâm ma, từ đó hiệu quả tăng lên rất nhiều.
Hắn tiếp tục tham ngộ, sau nửa tháng, hắn đã nắm giữ toàn bộ Lục Tự Minh Vương Chú.
- Không có đế kinh Phật tộc, Lục Tự Minh Vương Chú không thể phát huy toàn bộ uy năng.
Lăng Hàn cảm thấy tiếc nuối, nhưng đế kinh là căn bản của Đế tộc, cho dù là Tôn Giả như Huyền Vân Bồ Tát cũng không có tư cách học được đế kinh chứ đừng nói là hắn.
Hắn muốn trà trộn vào Tam Thập Tam Thiên? Rất khó khăn.
Đó là đại bản doanh chính thức của Phật tộc, muốn đi vào sẽ bị điều tra rõ mười tám đời tổ tông, muốn lừa dối vượt qua kiểm tra?
Ít có khả năng.
Ai, hắn thở dài, tại sao hắn không có vận khí tốt như Đinh Thụ chứ?
Hắn lại nghĩ nhiều, kỳ thật Thiên Long Đế Quyết cũng là đế kinh, hơn nữa còn rất đặc thù, nó chính là thể thuật. Lịch đại Tổ Vương cũng chỉ có Chân Long đạt tới thể tu đại thành, độc nhất vô nhị.
Không phải Chân Long trâu bò siêu việt tất cả Đại Đế, mà là lão thiên gia ban cho.
Lăng Hàn chấm dứt bế quan, trả lại xương Thánh Nhân, việc này cũng làm cao tầng Tây Thiên vực khiếp sợ, chỉ trong thời gian ngắn như thế đã nắm giữ Lục Tự Minh Vương Chú, thiên phú mạnh đến mức làm người ta tức lộn ruột.
Hắn bị cảnh cáo, Lục Tự Minh Vương Chú chính là chí bảo của Phật tộc, tuyệt đối không thể ngoại truyền.
Lăng Hàn mặt ngoài đáp ứng, quay đầu lại hắn đã truyền cho tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu, đây là mục đích bọn họ trà trộn vào Phật tộc.
Nhưng sau khi học Lục Tự Minh Vương Chú, trong thời gian ngắn hắn cũng không có khả năng lại tu Đế thuật thứ hai, bởi vì hắn không có tinh lực.
Sau khi ba người thương lượng với nhau, bọn họ quyết định đi ra ngoài một chút.
Bọn họ hiện tại có thân phận mới yểm hộ, tự nhiên không cần phải lo lắng bị người ta đuổi giết, hơn nữa, Lăng Hàn còn là Phật tử Tây Thiên vực, trừ Đế tộc ra, ai dám trêu vào?
Ba người rời khỏi Vô Cấu tinh, lúc này cũng đi khắp nơi.
Bọn họ đi rất nhiều tinh thể, muốn tìm cơ duyên, tiểu cơ duyên cũng có, thỉnh thoảng có di tích cổ mở ra, nhưng không phải là cấp bậc Hóa Linh cảnh thì cũng là Tiểu Thừa Cảnh, cũng không có trợ giúp gì cho bọn họ.
Sau bảy tháng, bọn họ đi vào Sương Hoa tinh.
Đây là tinh thể lớn, hơn nữa còn là thị trường giao dịch nổi tiếng.
Tuy trên tinh võng cũng có thể tiến hành giao dịch, chỉ cần giao cho Thường gia phí thu thủ, đáng tiếc không phải mặt đối mặt, không thể bình xét bảo vật một cách trực quan, cho nên, võ giả có thể giao lưu trực quan nhất.
Sương Hoa Tinh chính là đại tinh giao dịch nổi danh nhất Tây Thiên vực, đương nhiên ba người Lăng Hàn cũng mộ danh mà đến đây.
Trên tinh thể này có tới mười tám khu giao dịch, cho dù tiểu thành giao dịch cũng dùng hàng vạn mà tính, gần như chỉ cần vào khách sạn là có thể nhìn thấy quầy hàng bày bán bên đường.
Vài ngày qua đi, bọn họ có chút thu hoạch, nhưng cũng chỉ là tiểu thu hoạch, không có đụng phải thứ gì gọi là chí bảo.
Ngày hôm nay, Lăng Hàn tu luyện xong, hắn đã tu thành tượng gỗ chân ngã thứ chín, hiện tại thể thuật, bí lực của hắn song song đạt tới thập trọng thiên, nếu cùng phát huy sẽ bộc phát ra lực lượng tiếp cận thập ngũ trọng thiên.
Hắn vốn muốn một lần hành động đột phá Chân Ngã đệ nhị hình, nhưng mấy lần trùng kích đều vô công.
Không có biện pháp, bắt đầu từ Chân Ngã cảnh đều là ngộ thiên địa đại đạo, tích lũy không đủ, cho dù ngươi là thiên tài cũng vô dụng.
Lăng Hàn dứt khoát đi ra ngoài dạo, hắn cũng không có mục tiêu, hắn chỉ tùy ý đi lại mà thôi.
Trên đường phi thường náo nhiệt, có quá nhiều người tới từ tinh thể khác, có người tới bán hàng, có người mua.
Ân?
Đột nhiên Lăng Hàn sinh ra cảm giác khác thường, nhưng sau khi đi vài bước, cảm giác khác thường biến mất.
Hắn dừng lại, sau đó hắn tiến lên phía trước, sau khi đi vài bước hắn lại dừng lại và lui về phía sau.
Lúc này hắn lại có cảm giác khác thường.
Rốt cuộc là cái gì?
Lăng Hàn suy nghĩ một hồi, lại không nghĩ ra cảm giác khác thường này đến từ nơi nào.
- Cút ngay, không nên đướng tại đây như tượng gỗ như thế!
Lúc này, sau lưng hắn xuất hiện tiếng quát, sau đó một tay đẩy hắn ra.
Lăng Hàn tùy ý vung trảo nắm người đó, hắn lăng không ném bay ra ngoài, hắn lại không quay đầu nhìn lại.
- Lớn mật!
Sau lưng hắn xuất hiện vài tiếng quát.
Lăng Hàn sờ vào ngực của mình, hắn sờ được đò vật thô cứng, đúng là thứ phát ra nhiệt lượng, cho dù là cực nhỏ.