Thần Đạo Đan Tôn

Chương 466: Thu phục Thạch linh



Thạch nhân cuồng bạo, chỉ là một sinh linh Nhân tộc bé nhỏ, lại dám nhiều lần khiêu khích nó? Đặc biệt là nó đã bước vào Sinh Hoa, đây là tầng thứ sinh mệnh tăng lên, không biết vượt qua Lăng Hàn bao nhiêu lần.

Nếu như linh trí của nó cao, như vậy đối với một toà Hắc Tháp đột nhiên xuất hiện nhất định sẽ sản sinh kiêng kỵ, nhưng Thạch linh chỉ bằng bản năng hoạt động, bản năng cảm thấy toà Hắc Tháp này bình thường không có gì lạ, vậy nó sợ gì chứ?

Vèo, nó lập tức phá không bay tới, khí thế đáng sợ cuốn qua, đại địa run rẩy, nhưng sắc mặt của Lăng Hàn trắng bệch, da dẻ đều đang chấn động.

Cái này không chỉ là tinh thần uy áp đơn giản như vậy, khí thế của Sinh Hoa Cảnh hoàn toàn có thể hóa thành thực chất, đặc biệt là loại thiên sinh địa dưỡng như Thạch linh, loại áp lực kia càng mạnh mẽ.

Lăng Hàn từ từ lùi, đi tới lối vào Hắc Tháp.

- Ngang!

Thạch nhân bay nhào tới, nó muốn một quyền nghiền nát người này, lại dám hết lần này tới lần khác đánh cho nó rơi đầu đứt tay.

Lăng Hàn lui thêm bước nữa, vèo, cả người đã tiến vào Hắc Tháp.

Thạch nhân không chút do dự, cũng xông vào theo, chỉ thấy Lăng Hàn đang ở cách nó không xa, nhất thời hung tính quá độ, phi bắn xuyên qua, một quyền đập xuống đỉnh đầu của Lăng Hàn.

Nó muốn oanh Lăng Hàn thành thịt nát.

- Định!

Lăng Hàn nhẹ nhàng nói, động tác của thạch nhân nhất thời cứng lại.

Trong Hắc Tháp, hắn chính là chúa tể.

Lúc này, Tiểu Tháp đã hóa Hắc Tháp thành giới tử, cho dù chỉ lấy Hắc Tháp, khống chế khí tức tiết ra ngoài, đối với Tiểu Tháp mà nói cũng là một loại gánh nặng, sẽ tiêu hao nguyên lực, nó tự nhiên không muốn lãng phí.

Thạch nhân có chút mộng, làm sao nó đột nhiên không động đậy được nữa? Linh trí của nó không đủ, nhất thời rung đùi đắc ý, thật giống như vắt hết óc để nghĩ rõ ràng.

Lăng Hàn cười ha ha, ngón tay bay múa, thạch nhân liền trên dưới điên đảo.

- Ngang!

Thạch nhân há mồm rít gào, một làn sóng âm kéo tới.

Lại định!

Lăng Hàn nhẹ nhàng nói, sóng âm im bặt, bất động ở trong không khí, phảng phất thời không có thể tạm dừng. Hắn đi tới, tiện tay nhào nặn, sóng âm liền bị hắn vò thành một đoàn, sau đó ném về phía thạch nhân.

Oành, sóng âm bạo phát, nhất thời chấn thạch nhân bay ra ngoài, thậm chí ngực xuất hiện một cái động to lớn.

Hiện tại thạch nhân tiến vào Sinh Hoa Cảnh, sóng âm tự nhiên càng mạnh hơn, hơn nữa lại bị Lăng Hàn vò lại, tập trung ở một điểm bạo phát, cái này càng thêm đáng sợ.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- To con, phục chưa?

Thạch nhân bò lên, đá vụn lập tức bay về phía nó, thật giống như làm từ nước, rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả một vết thương cũng không có. Nó tàn bạo nhìn chằm chằm Lăng Hàn, vèo, lần thứ hai bắn ra, công về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn tùy ý múa ngón tay, đối thủ mạnh mẽ ở Thần Thai Cảnh còn có thể liều một trận với hắn kia, lúc này mặc dù tiến vào Sinh Hoa Cảnh, nhưng một chút sức chống đỡ cũng không có.

Nhưng thạch nhân này thật rất hung hãn, mặc cho Lăng Hàn dằn vặt nó ra sao, thậm chí đánh vỡ nó thành trăm nghìn khối, ngăn cản nó khôi phục cũng không chịu đầu hàng, mỗi lần Lăng Hàn thả ra áp chế, nó liền tàn bạo công về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn không khỏi mất kiên trì, cái này phải dằn vặt tới khi nào?

- Ta tới đi.

Tiểu Tháp xuất hiện, nhẹ nhàng chấn động thân tháp.

Đùng!

Một màn để Lăng Hàn kinh ngạc xuất hiện, thạch nhân quỳ xuống trước Tiểu Tháp, rõ ràng là thạch nhân, nhưng Lăng Hàn lại có thể nhìn ra vẻ thành kính trên mặt của nó.

Ta sát!

Sớm biết Tiểu Tháp trâu bò như thế, nên để nó ra tay a!

Trong lòng Lăng Hàn rõ ràng, loại tồn tại thiên sinh địa dưỡng như Thạch linh, căn bản không có sợ hãi tử vong, đối với bọn chúng mà nói, tử vong chỉ là quay về thiên địa mà thôi. Bọn nó kiêu ngạo, vì chúng nó là thiên sinh địa dưỡng, cao cao tại thượng, bao quát chúng sinh.

Vì lẽ đó mặc cho Lăng Hàn trấn áp ra sao cũng vô dụng, chỉ có thể làm Thạch linh nổi giận cùng bất khuất.

Nhưng cấp độ của Tiểu Tháp hơn xa Thạch linh, thật giống đế vương trời sinh, như vậy Thạch linh thấy tự nhiên chỉ có quỳ lạy.

Tiểu Tháp run rẩy, phóng thích từng đạo gợn sóng, Thạch linh không ngừng gật đầu, thật giống như hai người đang câu thông vậy.

Một lát sau, thạch nhân bò lên, ngoan ngoãn đi tới bên người Lăng Hàn, thân mật dùng đầu cạ vai của hắn, thật giống như một con chó nhỏ.

Khóe miệng của Lăng Hàn co giật, trước còn kiêu căng khó thuần, lúc này lại ngoan như chó nhỏ, để hắn có chút không kịp phản ứng.

- Chủ… chủ nhân!

Thạch nhân truyền đến một tia thần thức.

Thạch linh giống Hỏa linh, sẽ không mở miệng nói chuyện, nhưng cái này không cần thiết, bọn nó trời sinh có thể dùng thần niệm, cái này vượt qua ngôn ngữ cản trở.

Lăng Hàn cười ha ha, hỏi Tiểu Tháp:

- Ngươi nói với nó cái gì, để nó nghe lời như thế?

- Ta nói với nó, ngươi là chủ nhân của ta, tự nhiên cũng là chủ nhân của nó.

Tiểu Tháp từ tốn nói.

Chỉ đơn giản như vậy!

Lăng Hàn thở dài, tràn đầy cảm khái, Hắc Tháp thực sự là quá trâu bò, một Thạch linh Sinh Hoa Cảnh chỉ đơn giản như vậy liền thu phục! Thay đổi một người, coi như Phá Hư Cảnh đến cũng vô dụng, nhiều nhất một cái tát đập nát Thạch linh, nhưng căn bản không thể thu phục.

- Chủ nhân, đói bụng, ăn, thạch đầu!

Thạch nhân lại nhìn Lăng Hàn truyền đến thần thức.

Sát, tại sao lại thu thêm một kẻ tham ăn rồi?

Lăng Hàn lấy tay đặt trán, nhưng tên to xác này không tham ăn giống Hổ Nữu, mà như Dị Hỏa, đây là nhu cầu để bản thân mạnh mẽ. Dị Hỏa có thể nuốt chửng Dị Hỏa khác, từ đó tăng lên mình, mà Thạch linh thì nuốt chửng linh thạch khác.

Hắn lập tức nghĩ đến Thiên Vận Thạch, cái này đồng dạng là trân thạch do thiên địa súc tích, nhưng hắn vội vàng lắc đầu, đồ chơi này có thể bồi dưỡng được một thiên tài, cho thạch linh nuốt thì quá lãng phí.

Thiên hạ kỳ thạch còn nhiều mà.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Theo lão đại như ta, sẽ có thạch đầu để ăn.

Thạch nhân cười cộc lốc, ngốc như một tên đại hán thô lỗ vậy.

Lăng Hàn nhìn đối phương, không khỏi nảy sinh ý nghĩ bất chợt, vội vàng nói:

- Ngươi có thể tùy ý biến hóa thân thể đúng không, đúng rồi, trước tiên cho ngươi cái tên, hiện tại đã có Tiểu Tháp cùng Tiểu Hỏa, ngươi liền gọi Tiểu Thạch đi.

Thạch nhân đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ gật đầu, truyền đến một tia thần thức khẳng định.

Lăng Hàn bảo nó ở trên đỉnh đầu sinh ra ba mươi sáu trụ đá, ngắn thôi, chỉ cỡ một ngón tay là được.

Tuy thạch nhân không rõ, nhưng không hỏi, ngoan ngoãn làm theo, thật giống như đột nhiên mọc ra tóc.

Quả nhiên!

Lăng Hàn lại lan truyền thần niệm, để nó biến động vị trí của trụ đá, hình thành một đồ án rất huyền diệu.

Hắn không phải đang chơi.

Trước đó hắn nảy sinh ý nghĩ bất chợt, thân thể của Thạch linh kiên cố như thế, chỉ kém trân kim cùng cảnh giới một chút, như vậy hắn khắc Thiên Đô Lôi Cương Trận lên trên thì sẽ thế nào?

Đây là một loại thử nghiệm, nếu như có thể được, vậy sau này hắn còn có thể khắc xuống trận pháp cấp sáu, cấp bảy…

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.