Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4698: Lại giết một đế tử



Đây là sự thật.

Đế tộc cực kỳ cường đại, tự nhiên là có nội tình của bọn họ, đó chính tài nguyên tu luyện.

Dù sao Lăng Hàn cũng chỉ là Chân Ngã cảnh, cho dù hắn yêu nghiệt hơn nữa cũng không có khả năng sánh bằng Hóa Linh cảnh, có quá nhiều người có thể trấn áp hắn. 

- Ha ha, chuyện này không có quan hệ gì với việc ta giết ngươi.

Lăng Hàn từ tốn nói, nhưng đôi  tay của hắn vẫn bộc phát công kích đáng sợ, thiên đao chém xuống, quy tắc sôi trào.

- Đợi tu vi của ta tăng lên, ta sẽ đi nhổ tận gốc Tử Vi Đế tộc. 

Tê!

Bách Lý Vân hít vào khí lạnh, gia hỏa này muốn diệt trừ Đế tộc?

Ngươi lấy dũng khí từ nơi nào? 

Oanh! Oanh! Oanh!

Đôi tay Lăng Hàn tấn công với tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tình cảnh của Bách Lý Vân càng ngày càng gian nan, Đế thuật là tuyệt chiêu không thể vận chuyển liên tục, chuyện này có tác dụng phụ lên bản thân rất lớn, cũng không dùng Đế thuật, chiến lực của hắn sẽ giảm đi ba phần, hắn làm sao đối kháng với Lăng Hàn? 

Cho nên, hắn hiện tại chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, liều mạng thân thể bị hao tổn cũng muốn vận chuyển Đế thuật, bằng không hắn sẽ bị oanh sát.

Nhưng kể từ đó hắn không dễ chịu, da trên người vỡ ra, máu tươi phun trào, hắn biến thành huyết nhân.

Như vậy đã xảy ra vấn đề lớn, kinh mạch của hắn bị tổn thương, thậm chí còn ảnh hưởng đến căn cơ võ đạo. 

Nhưng Bách Lý Vân lại không thể không làm, chỉ cần dừng lại một chút thì hắn chỉ có con đường chết, cho nên, biết rõ như vậy sẽ tự chém căn cơ, nhưng Bách Lý Vân không thể dừng lại.

Nhưng cho dù như thế thì có lợi ích gì?

Chiến lực của Lăng Hàn cao hơn hắn, trên hai đấm còn mang theo năng lượng hủy diệt tản ra lực phá hoại đáng sợ. 

Bách Lý Vân liều chết cũng không cầu xin tha thứ, từ việc Lăng Hàn dám đánh giết Đế tử thì có thể thấy được, hắn căn bản không quan tâm đắc tội Đế tộc... Đây chính là người điên, cho nên, cầu mong tha thứ là chuyện không có khả năng.

- Trong vòng ba chiêu, tiễn ngươi lên đường!

Lăng Hàn lạnh lùng tuyên cáo. 

Bách Lý Vân gầm lên, hắn đường đường là Đế tử, hắn là thế hệ bạch ngân, hắn không phải là súc vật, hiện tại nghe người ta tuyên cao ba chiêu chém giết hắn?

Không được, tuyệt đối không được.

Hắn liều lĩnh cường công, dù liều mạng đến chết thì hắn cũng muốn kéo Lăng Hàn chôn cùng. 

- Mơ mộng hão huyền.

Lăng Hàn lạnh lùng nói.

Đổi thành đối thủ khác sẽ có hiệu quả, dù sao Đế tử phát cuồng liều mạng thì ai dám không nhượng bộ lui binh? 

Nhưng Lăng Hàn có thể hóa giải sáu trọng thiên công kích, hắn liều mạng thì thế nào, cũng không thể làm Lăng Hàn bị thương.

- Chiêu thứ nhất.

- Chiêu thứ hai. 

- Chiêu thứ ba.

Bành, Lăng Hàn đánh ra một quyền, đầu lâu của Bách Lý Vân bị hắn đánh nổ tung.

Không có cơ hội sống lại, hắn bị năng lượng hủy diệt gạt bỏ sinh cơ, hắn chỉ có một con đường chết, Thế Tử Phù không cách nào phát huy tác dụng. 

Bành, thi thể Bách Lý Vân ngã trên mặt đất.

Lăng Hàn không buồn không vui, hắn tìm tòi trên thi thể Bách Lý Vân, hắn lại phát hiện ba Tiến Hóa quả, lúc này hắn nở nụ cười vui vẻ, không tồi, hắn rất hài lòng với thu hoạch này.

Hắn câu thông địa mạch tìm kiếm Thạch Hào, nhưng đối phương đã vượt ra khỏi phạm vi cảm ứng của hắn. 

Hiển nhiên, Thạch Hào cũng không phải ngốc, chờ đến khi hắn giải quyết Bách Lý Vân sẽ đi gây phiền toái cho mình.

Được rồi, đây chỉ là tiểu nhân vật.

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, nếu như Thạch Hào biết rõ, hắn khẳng định sẽ  buồn bực không gì sánh được, hắn đường đường là Đế tử thế hệ bạch ngân, hiện tại bị coi là tiểu nhân vật? 

Hắn đi dạo khắp nơi, bởi vì hắn cảm thấy kỳ quái, tại sao ngươi nơi đây đột nhiên biến mất.

Đi một hồi lâu, hắn mới gặp được võ giả vội vàng đi qua, sau khi ngăn lại hỏi một chút... Đương nhiên người này rất khó chịu, đối phương còn muốn động thủ, Lăng Hàn nhanh chóng - dùng đức phục người-.

Thì ra đã tìm được hang núi thần bí.. 

Có lượng lớn Tiến Hóa quả đang mời chào bọn họ, tự nhiên mỗi người đều phấn chấn, nhưng hang núi có cấm chế cần phá vỡ, bởi vậy, trong thời gian ngắn không ai có thể vào được, người nhận được tin tức càng ngày càng nhiều.

Lăng Hàn cho người kia rời đi nhưng trong lòng sinh ra nghi hoặc.

Là ai hảo tâm như vậy, lại còn truyền bá tin tức này ra ngoài? 

Trong bí cảnh này không thể kết nối tinh võng, tại sao tin tức có thể truyền đi nhanh như thế?

A, có ai nhìn thấy hang núi còn chạy khắp sơn cốc nói với mọi người hay sao?

Lăng Hàn không tin. 

Lúc trước truyền ra tin tức bên trong Bách Hoa cốc có lượng lớn Tiến Hóa quả, việc này đã làm Lăng Hàn cảm thấy bất thường, nhưng hắn cũng nghĩ đến, ai dám đắc tội người trong thiên hạ và đào ra cái hố lớn như thế?

Nhưng chuyện này lại diễn ra, đây là nguyên nhân làm Lăng Hàn cảm thấy kỳ quặc.

- Phải nhanh chóng liên hệ với lão Hắc cùng thằn lằn, nơi này không đúng lắm. 

Hắn lẩm bẩm sau đó lao tới vị trí hang núi.

Hắn tin tưởng, với tính nết của Tiểu Thanh Long cùng Đại Hắc Cẩu tính nết, hiện tại khẳng định đã chạy tới Bách Hoa cốc, hơn nữa còn đang ở chỗ hang núi, bọn họ không thể tùy tiện hiện thân nhưng chắc chắn đã ở chung quanh.

Lăng Hàn nhanh chóng đi tìm, hắn phát động Tinh Bộ, không qua bao lâu, hắn đã đi tới vị trí hang núi kia. 

Quả nhiên, nơi này tụ tập một đống lớn người, người ta tấp nập.

Trừ số rất ít người đang tìm vận may ngoài sơn cốc, tuyệt đại bộ phận người đã tới nơi này, cho nên quy mô rất kinh người.

- Lão Hắc, thằn lằn! 

Lăng Hàn không lo được để lộ thân phận ra ngoài hắn, lớn tiếng kêu lên.

- Ân?

Từng ánh mắt nhìn sang, sau đó rất nhiều người lập tức nhận ra hắn, cả đám lộ ra vẻ mặt giật mình. 

Đây là Lăng Hàn!

Trời, gia hỏa này bị chín Đế tộc truy nã, hiện tại hắn dám chạy tới nơi này? Rõ ràng bên ngoài có Tôn Giả tọa trấn, hắn tiến vào bằng cách nào?

- Lăng Hàn! 

Chỉ thấy một người nam tử trung niên đi về phía hắn, nói:

- Ta là lão Hắc, ngụy trang qua.

- A, lão Hắc. 

Lăng Hàn gật gật đầu.

Xoát, nam tử trung niên kia chạy gần, đột nhiên hắn xuất thủ, một thanh lợi kiếm đâm tới nhanh vô cùng, quy tắc quấn quanh, nếu bị chém trúng, Lăng Hàn chắc chắn phải chết.

Cái này khiến tất cả mọi người là giật nảy cả mình. 

Không phải ngươi quen biết Lăng Hàn hay sao, nghe khẩu khí giống như là hảo hữu, tại sao lại đột nhiên xuất thủ?

Công kích đột ngột như thế, hắn làm sao ngăn cản?

Xong, Lăng Hàn sắp bị đánh chết. 

Nhưng vào lúc này, chỉ thấy thân hình Lăng Hàn lắc lư và né được một kiếm của đối phương, sau đó thuận thế xuất ra một quyền tấn công nam tử trung niên.

Bành!

Ngược lại nam tử kia bị đánh không kịp chuẩn bị, hắn vốn cho rằng một kiếm này có thể chém giết Lăng Hàn ngay lập tức, ai ngờ đối phương đã sớm có chuẩn bị, chẳng những tránh thoát một kiếm này, còn thuận thế phản kích. 

Hắn lập tức trúng chiêu, bị một quyền này đánh trúng ngực, lực lượng cuồng bạo đánh tới, hắn nhanh lùi lại mấy trượng, miệng còn phun máu tươi.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Ngươi nhất định rất kỳ quái, ngươi muốn xuất kỳ bất ý giết ta, vì cái gì tình huống lại ngược lại? 

Nam tử trung niên rất nghi ngờ, bởi vì hắn không rõ.

- Bởi vì lão Hắc tuyệt đối sẽ không tự xưng lão Hắc, cũng sẽ không gọi ta Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nói. 

Nam tử trung niên không cam tâm, thân thể hắn vừa gục xuống, hắn đã bị một quyền của Lăng Hàn diệt sạch sinh cơ, hiện tại hắn chỉ cố chống đỡ một hơi, hắn không muốn chết không rõ ràng.

Hắn còn chưa biết đáp án nên hắn không cam lòng.

Thì ra nguyên nhân lại đơn giản như vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.