- Ha ha, người ăn gan Thánh Nhân sao, lại dám khiêu chiến Hàn Đế?
Di Thanh Điệp xùy một tiếng, nàng nhiệt liệt theo đuổi Hàn Đế, chỉ tiếc, Hàn Đế không cho nàng chút mặt mũi nào.
- Không biết trời cao đất rộng!
Vạn Ngọc Long cười nói, hắn là hậu nhân của Cửu Cung Tôn Giả, một trong nhị thế tổ đỉnh cấp.
- Các ngươi nói Hàn Đế dùng mấy chiêu giải quyết hắn?
Sa Thiên Lỗi nói, hắn là hậu đại của Băng Tàm Tôn Giả.
- Nhiều nhất ba chiêu.
Vạn Ngọc Long nói.
- Ha ha, ta nới lỏng một chút, mười chiêu.
Công Dương Bác nói, hắn là tiểu đồ đệ của Phạm Hải Bồ Tát.
- Một chiêu.
Di Thanh Điệp rất tin tưởng vào Hàn Đế.
- Tiểu Lang Gia, ngươi thấy thế nào?
Vạn Ngọc Long nhìn về phía Tổ Ngõa An.
Tổ Ngõa An xuất thần, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, hắn luôn có một loại cảm giác không hiểu, hình như mình e ngại người này.
Sao lại có thể như thế?
Hắn không gặp qua người này bao giờ, hơn nữa, nhưng là hậu nhân của Huyết Nha Tôn Giả, cách đây không lâu đã đột phá Hóa Linh cảnh, một cái tay có thể nghiền ép võ giả Chân Ngã, không quan tâm ngươi có bao nhiêu yêu nghiệt.
Cho nên, loại cảm giác này rất cổ quái.
- Tiểu Lang Gia!
Vạn Ngọc Long đề cao âm lượng.
Tổ Ngõa An lúc này khôi phục tinh thần, hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Ta cũng đoán mười chiêu đi.
- Hừ, các ngươi có lòng tin với tên kia như thế?
Di Thanh Điệp bất mãn nói:
- Không bằng, chúng ta tới đánh cược một trận.
- Tốt.
Sa Thiên Lỗi nói:
- Chúng mỗi người đặt Nguyên Đạo thạch, người tiếp cận với đáp án nhất sẽ thắng.
- Một lời đã định.
Năm nhị thế tổ nhao nhao gật đầu, đối với bọn họ mà nói, chiến đấu như thế đã sớm nhìn phát chán, cũng không có gì kích thích.
Mà trong chiến trường, Hàn Đế đứng vững, hắn dùng tư thế cao cao tại thượng nhìn Lăng Hàn.
- Nhận thua đi.
Hắn thản nhiên nói.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Nếu như ta không nói gì?
- Vậy ngươi cũng chỉ có chết!
Hàn Đế cũng không vội xuất thủ.
Lăng Hàn cười nói:
- Đế tộc thì có thể hùng hổ dọa người hay sao?
Hàn Đế cười lạnh:
- Dám vung tay vung chân với Đế tộc, ngươi có lá gan chó rất lớn! Lần này, ta không giết ngươi, chẳng phải người ta có thể khi dễ Đế tộc hay sao?
- Ngươi thật biết chụp mũ.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ít nói xàm, tới đi!
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích Hàn Đế.
Lời này làm mọi người xúc động, cả đám lớn tiếng hò hét.
- Hàn Đế, xử lý hắn!
- Giết tiểu tử này!
Nhưng mà những người kia chỉ cổ vũ cho Hàn Đế, từng người gào lên đầy điên cuồng.
Hàn Đế đứng bất động, hắn là Đế tử, người bên ngoài cảm xúc thế nào thì có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn hay sao? Nhưng mà, Lăng Hàn bất kính đã chọc giận hắn, Đế tộc cao cao tại thượng, là bá chủ thiên hạ, có thể nhìn người khác khiêu khích mình hay sao?
- Muốn chết!
Hàn Đế nhấn một ngón tay về phía Lăng Hàn, oanh, năng lượng kinh khủng hóa thành một thanh kiếm đâm về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ tụ tập lực lượng lục thập trọng thiên, hắn xuất chưởng phản kích Hàn Đế.
Bành!
Một kích này đánh nát thanh kiếm, bàn tay kia không biến mất và tiếp tục tấn công Hàn Đế.
Cái gì?
Tất cả mọi người giật mình, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, cho dù Hàn Đế không dùng toàn lực công kích, nhưng với thực lực của hắn, chỉ một cái phất tay cũng có thể lật úp cả dòng sông.
Tê, đối thủ này rất mạnh!
- Hoàng Thiên!
- Hoàng Thiên!
Lập tức có không ít người gọi tên giả của Lăng Hàn, Hàn Đế đã xưng hùng thời gian quá dài, mọi người khát vọng nhìn thấy có người xuất hiện đánh hắn ngã xuống ngựa.
- Không cần ôm kỳ vọng với hắn.
- Đúng đấy, đây chính là Hàn Đế, tám năm bất bại, trước đó không ai làm được!
- Nghe nói, hắn được người bên ngoại gọi là thế hệ bạch ngân, còn mạnh hơn các Đế tử bình thường không ít.
- Chỉ cần hắn nghiêm túc một chút, Hoàng Thiên sẽ bị hắn đánh quỳ xuống đất.
Nhưng càng nhiều người lại có khuynh hướng Hàn Đế, cho rằng Lăng Hàn không có phần thắng, bây giờ nhìn thì chiếm thượng phong, nhưng thật ra là Hàn Đế không có đánh thật.
Bành, Hàn Đế xuất thủ đánh nát chưởng ấn.
Hắn lộ ra một tia kinh ngạc, hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi khi phát hiện thực lực của Lăng Hàn rất mạnh..
Hắn thật sự không dùng toàn bộ thực lực, thậm chí cũng không có sử dụng tiên thuật, nhưng lực lượng nguyên thủy đã tiếp cận lục thập trọng thiên, từ đó đủ nghiền ép bất cứ Chân Ngã cảnh nào.
Đối thủ này là ai?
Nhân tài Đế tộc mới xuất hiện?
Đúng vậy, Đế tử đời thứ ba không sánh bằng thế hệ bạch ngân, nhưng dầu gì cũng là Đế tử, đã có yêu nghiệt tu luyện tới đệ thất hình, chiến lực cũng tăng lên lục thập trọng thiên.
- Ngươi là Đế tử nhà ai?
Hàn Đế hỏi, vẻ mặt hắn rất chắc chắn.
Trừ Đế tộc, còn có thế lực nào có thể bồi dưỡng thiên tài khủng bố như thế?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ta là Đế tử Vô Địch Đế tộc, ngoại hiệu Diệt Đế.
Hàn Đế tức giận, nói:
Diệt Đế, không phải cố ý nhắm vào hắn sao? Hơn nữa, thế gian làm gì có Tổ Vương dùng danh hiệu là vô địch, tự nhiên cũng không có khả năng có Vô Địch Đế tộc.
Gia hỏa này đang nhạo báng chính mình.
Chờ chút.
Đột nhiên hắn nhớ lại, không phải Lăng Hàn am hiểu ngụy trang thân phận sao, nếu nói có địch ý với Đế tộc to lớn như thế, bản thân lại có thiên phú yêu nghiệt sánh ngang Đế tử, thậm chí vượt qua Đế tử, trừ Lăng Hàn còn có ai vào đây?
Tốt lắm, ngươi đã hiện thân.
Hàn Đế lộ ra cười lạnh, chư Đại Đế tộc đều là phỏng đoán Lăng Hàn đạt được Thiên Lạc Thánh Hoàng truyền thừa, cho nên, Cửu Sơn Thánh Nhân mới có thể có đến Đế kinh, bước ra thành thánh một bước.
Bởi vậy, Lăng Hàn trên người tất có Đế kinh.
Rất tốt, giết người này, các Đế tộc sẽ thiếu nhân tình của hắn, nếu hắn có thể đạt được một bộ Đế kinh, vậy hắn là người duy nhất trên thế gian tu hai bộ Đế kinh, khi đó kinh người cỡ nào?
Kể từ đó, vượt qua thế hệ hoàng kim còn có vấn đề sao?
- Có dám sinh tử chiến?
Hắn mở miệng nói, cũng không có để lộ thân phận của Lăng Hàn.
Đây gọi là dụ địch.
Lăng Hàn bật cười:
- Tốt!
Ngươi nhất định muốn chết, vậy thì ta thành toàn cho ngươi.
Nghe nói hai người muốn đánh sinh tử chiến, người trên đài xôn xao.
Lại đánh sinh tử chiến?
Tê, như vậy chú định một trong hai người phải chết, thật kích thích.
- Ha ha, dám sinh tử chiến với Hàn Đế, thật sự ngại mạng sống quá dài.
Di Thanh Điệp lạnh lùng nói.
Vạn Ngọc Long lộ ra vẻ mặt do dự:
- Không có người nào ngu ngốc, nhất là cao thủ như vậy, cho nên, Hoàng Thiên tất có cậy vào.
- Ngươi sẽ không nói, hắn có thể so sánh với Đế tử, thậm chí thế hệ bạch ngân sao?
Di Thanh Điệp oán hận nói, không có biện pháp, nàng đã hoàn toàn say mê Hàn Đế.
Công Dương Bác thản nhiên nói:
- Hơn tám năm trước, không phải cũng có một Đế tử vẫn lạc nơi này sao?
Lời này vừa nói ra, bốn phía yên tĩnh lại.
- Hừ, Lâm Vân lúc trước làm sao có thể so sánh với Hàn Đế!
Rất nhanh, Di Thanh Điệp liền mở miệng:
- Hàn Đế chính là Chân Ngã đệ thất hình, chẳng phải Lăng Hàn lúc trước sợ hãi trốn chiến, còn chạy ra khỏi Tử Vong thành?