Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4790: Thánh Cầm Cửu Tinh



Nàng chạy như thế, những người khác nhao nhao đuổi kịp, tất cả đều lao vào cung điện.

– Hừ!

Y Hướng Dương lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, hắn quay người chui vào cung điện.

Nhưng lần này hắn là người nổi bật trong tổ Chân Hoàng, thực lực của hắn đứng trước mười người mạnh nhất cho nên, hắn co niềm tin rất lớn thu hoạch được Chân Hoàng truyền thừa. So sánh với nhau, đương nhiên truyền thừa trọng yếu hơn, giết Lăng Hàn không quan trọng bằng.

Mấu chốt là, hắn có cảnh giới giống Lăng, Lăng Hàn một lòng muốn chạy, hắn cũng rất khó đuổi kịp.

Đám người Nữ Hoàng đi tới, Đinh Thụ nói:

– Chúng ta đi vào chơi đùa không?

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Đến đã đến, đương nhiên phải đi vào.

– Con chim chết bầm kia lại có thể mở cửa cung điện?

Tiểu Thanh Long kỳ quái nói:

– Chẳng lẽ inàng nói dối, kỳ thật nàng cũng không phải là hậu đại Chu Tước, mà là con gái của Chân Hoàng?

Có khả năng.

Thứ nhất, tất cả mọi người chưea từng gặp qua nguyên hình của nàng, thứ hai, nàng đi lại ở nơi này như giẫm vào đất bằng, hỏa diễm đạo tắc không thương tổn, có lẽ chính bởi vì nàng cód huyết mạch Chân Hoàng. Thứ ba, trước kia bày ong nhìn chằm chằm vào nàng, có lẽ chúng muốn thôn phệ huyết mạch của nàng.

Thứ tư, việc này càng rõ ràng, nàng mở ra cánh cửa mà Đế tử cũng không cách nào mở ra.

– Sau khi bắt được nàng phải thẩm vấn thật tốt.

Lăng Hàn gật đầu.

Bọn họ đi lên phía trước, cũng tiến vào cửa cung điện.

Hơi do dự một chút, Lăng Hàn dậm chân tiến vào cung điện.

Từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy bên trong đen kịt, sau khi đi vào sẽ phát hiện nơi này sáng rõ.

Cung điện này rất vắng vẻ, chỉ có thể nhìn thấy từng cây cột thô to, cũng không biết đạo dùng vật liệu gì tạo thành, chúng tỏa ra ánh sáng màu đỏ và hình ảnh gì đó.

Mặc dù hình ảnh khác nhau nhưng lại có một cái điểm giống nhau, trên mỗi hình ảnh đều có con chim ưng màu tím to lớn, hoặc là vật lộn trời cao, hoặc lao xuống nước bắt cự quy, hay là bị vạn chim triều bái.

– Đây không là Chân Hoàng cung.

Lăng Hàn nói.

– Ân!

Tất cả mọi người gật đầu.

Nếu như là Chân Hoàng cung, như vậy hình ảnh nhân vật chính là Chân Hoàng, mà không phải chim ưng màu tím.

– Có lẽ đây là bộ hạ của Chân Hoàng.

Đại Hắc Cẩu suy đoán.

Lời này rất có đạo lý, Chân Hoàng là Thần thú, hơn nữa là nhân tài kiệt xuất, có thể đặt song song với Chân Long, cho nên, nếu nó thu mấy tiểu đệ có thực lực cường đại cũng là chuyện rất bình thường.

– Có lẽ là Thánh cấp.

Tất cả mọi người phỏng đoán.

Thu Thần thú?

Không có khả năng!

Mặc dù cùng là Tổ Vương nhưng chắc chắn có phân chia thực lực mạnh yếu, nhưng có thể bước vào cấp bậc đó, có người nào không phải kẻ tâm cao khí ngạo? Cho dù vào thời viễn cổ, các thần thú cùng tồn tại nhưng không có thần thú nào nguyện thua kém kẻ khác.

– Không biết có vật gì tốt không.

Tiểu Thanh Long xoa xoa tay, tặc nhãn phát sáng.

– Tìm một chút xem.

Cung điện này rất lớn, mấy chục người tiến vào chẳng khác gì giọt nước trong hồ nước, tất cả đều biến mất vô ảnh vô tung.

Đám người Lăng Hàn không có chia ra hành động, nơi này có rất nhiều Hóa Linh cảnh, thậm chí có thế hệ bạch ngân như Y Hướng Dương, nếu đơn đả độc đấu còn tốt, không gian có hạn nên không dễ đào tẩu, cần phải cẩn thận nhiều hơn..

Bọn họ rất cẩn thận, dù sao khắp nơi đều có địch nhân.

Xèo, một bóng dáng màu đỏ bay tới.

Lăng Hàn không có tránh, hắn vươn tay bắc lấy.

Tiểu Hồng Điểu bị hắn bắt lấy, hai cánh không ngừng vỗ mạnh nhưng không thoát ra được.

Không phải là Chu Hồng Y sao?

– Hắc hắc hắc!

– Hừ hừ hừ!

Tất cả mọi người ma quyền sát chưởng, Tiểu Hồng Điểu cảm thấy xấu hổ, nó len lén tiến đến mở ra cửa cung nhưng không nói với bọn họ một tiếng.

Tiểu Hồng Điểu tự hiểu đuối lý, nó cười nói:

– Mọi người không nên kích động, có chuyện gì cứ nói với nhau

– Đánh một trận rồi nói.

Đại Hắc Cẩu ồn ào nói.

– Ta đầu hàng, ta đầu hàng!

Tiểu Hồng Điểu lấy ra một cái chìa khóa:

– Người ta có đồ vật giao ra không được sao?

Lăng Hàn cầm chìa khóa, hắn cẩn thận xem xét, lắc đầu, bản thân chìa khóa này không có gì đặc thù, xem ra cần phải tìm được cánh cửa tương ứng mới lấy được bảo vật.

– Đi thôi, nơi này đã không có đồ vật gì.

Tiểu Hồng Điểu nói.

– Làm sao ngươi biết?

Đại Hắc Cẩu hỏi.

– Người ta đạt được đầu mối then chốt trận pháp trong cung điện này, cho nên ta biết rõ.

Tiểu Hồng Điểu rất cao ngạo nói ra.

Thì ra như thế.

Lăng Hàn nói:

– Nơi này có cơ quan cấm chế hay không?

– Đương nhiên là có.

Tiểu Hồng Điểu gật đầu.

– Tiểu Hàn tử!

Đôi mắt Đại Hắc Cẩu tỏa sáng.

Lăng Hàn cười hắc hắc:

– Chúng ta đi hại những người kia!

Muốn điều khiển trận pháp trong cung điện, như vậy cần phải khống chế then chốt, có Tiểu Hồng Điểu dẫn đường, bọn họ đi tới tầng thứ hai của cung điện.

Trên đường, Tiểu Hồng Điểu cũng nói ra địa vị của cung điện này.

Cự ưng màu tím chính là đại tướng dưới trướng của Chân Hoàng, là Thánh Cấm cừu tinh, chiến lực mạnh đến mức đáng sợ, chỉ kém Chuẩn Đế một tia.

Đáng tiếc là thời đại đó không có phương pháp tu luyện, cho nên chỉ có thể tự mình suy nghĩ, cự ưng chỉ có thể bước vào Thánh Cầm cửu tinh, vô vọng Đế cấp.

– Đây cũng là tồn tại trâu bò.

Tiểu Thanh Long nói:

– Thánh Nhân có chênh lệch lớn như núi, Thánh Nhân cửu tinh giết Thánh Nhân nhất tinh như đùa giỡn.

Tiểu Hồng Điểu bởi vì là hậu đại của Chu Tước, huyết mạch có vài phần giống Chân Hoàng, cho nên nàng có khả năng mở ra cửa cung nơi này, cũng thuận lợi đạt được cự ưng tán thành, có thể bị nàng khống chế, cũng bởi vậy nàng hiểu nhiều tin tức hơn.

Bọn họ nhanh chóng đi tới tầng thứ hai, tìm được một gian phòng không thu hút.

Nhưng mà gian phòng này có một người đang tìm kiếm khắp nơi.

Từ Hữu Khuyết.

Lăng Hàn tươi cười, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cảm ứng được có người tiếp cận, Từ Hữu Khuyết cũng ngừng động tác tìm kiếm, hắn nhìn sang Lăng Hàn, phát hiện là đối thủ thì hắn kiêng kị.

– Thật không tiện, nơi này do ta phát hiện trước!

Hắn từ tốn nói, thân là thế hệ bạch ngân, hắn vẫn có trấn định nhất định.

– Muốn tiến vào cũng được, chờ sau khi ta ra ngoài.

– Không có việc gì, ta đánh chết ngươi sẽ không thành vấn đề.

Lăng Hàn cười nói.

Từ Hữu Khuyết tức điên:

– Lăng Hàn, ngươi quá phách lối! Nơi này không biết có bao nhiêu Đế tử Đế nữ, ngươi dám xuống tay, trừ phi ngươi có thể giết sạch tất cả mọi người, nếu không, ngươi nhất định khó thoát trừng phạt!

Lăng Hàn gật gật đầu:

– Cảm ơn đề nghị của ngươi, rất không tệ, ta quyết định giết người diệt khẩu.

Từ Hữu Khuyết sững sờ, lập tức bật cười:

– Ngươi thật cuồng vọng. Không nói người khác, cho dù Y Hướng Dương cũng đủ để giết ngươi trăm lần. Giết người diệt khẩu? Thật sự là chuyện cười lớn.

– Vậy ngươi cứ chờ xem.

Lăng Hàn xuất thủ, hắn tấn công Từ Hữu Khuyết.

Hắn vận dụng toàn bộ thực lực ứng phó, hai đạo linh thân bước ra khỏi cơ thể.

Từ Hữu Khuyết chỉ là Hóa Linh nhất biến, trong tình huống cùng cảnh giới hắn còn không bằng Lăng Hàn, huống chi Lăng Hàn đã chiếm ưu thế cảnh giới.

Nên chơi thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.