Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4797: Hỏa Phu Tộc



Đáng tiếc, sau khi ăn xong Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả, Lăng Hàn chỉ có thể dừng bước ở tam biến hậu kỳ, khoảng cách đột phá tứ biến còn một đoạn.

– Nhưng mà chiến lực của ta…

Lăng Hàn tùy ý vung vấy năm ngón tay, giống như trước mặt có gốc thụ cầm, ba ba ba, quy tắc không ngừng lưu chuyển giữa ngón tay, có sức mạnh đáng sợ bộc phát.

– Hiện tại, ta có lòng tin đánh bại thế hệ bạch ngân lục biến.

Lăng Hàn tươi cười, hơn nữa, bởi vì Đế tử có thủ đoạn Đại Đế chống cự thần thức công kích, nếu không, hắn sử dụng sát khí xung kích cùng Huyền Cảnh Hắc Mang làm phụ trợ, có lẽ hắn có thể đánh bại cả thất biến.

Đương nhiên phải cảm tạ “Liên biểu ca” thật tốt, không có hắn vất vả trợ giúp, Lăng Hàn làm sao đạt được Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả?

Dù sao, có hung thú cửu biến đáng sợ canh gác, Lăng Hàn lúc ấy chỉ là nhị biến, nếu hẳn xông lên cũng chỉ tự tìm đường chết.

Khi bọn họ hoàn thành luyện hóa Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả, người tiến vào cung điện dò xét đều quay về, tất cả đều cau mày và thất lạc.

Việc này là đương nhiên, mọi người ở chỗ này đều hao tổn mấy tháng nhưng chắng có gì.

Không!

Bọn họ ôm hi vọng đạt được Chân Hoàng truyền thừa, kết quả lại là công dã tràng, tương phản quá mạnh.

Những người này không biết Tiểu Hồng Điểu đã sớm mang chìa khóa thứ ba trở về.

Lăng Hàn chắc chắn sẽ không lộ ra, sau khi nói một tiếng liền dẫn mọi người rời đi.

Trì Mộng Hàm sẽ đi cùng bọn họ, sắc mặt Liên Ngọc Đường tối tăm nhưng vẫn đi theo.

Bọn họ tiến lên tìm kiếm cung điện thứ tư có khả năng tồn tại, trên đường còn phát hiện tiên dược ngũ tinh, đáng tiếc là, tiên dược kết ra trái cây đã bị người ta hái đi.

Không có biện pháp, bọn họ cần phải lễn đường.

Bỏ ra thời gian mấy ngày, quả nhiên bọn họ phát hiện cung điện thứ tư.

Nhưng mà làm cho Lăng Hàn kinh ngạc chính là, mặc dù tòa cung điện này giống ba tòa trước nhưng trên quảng trường không có mấy người đang chờ.

Bởi vì cửa lớn cung điện đã mở ra.

A?

Lăng Hàn nhìn về phía Tiểu Hồng Điểu, nói:

– Ngươi có huynh đệ tỷ muội hay không?

– Hừ, người ta là độc nhất vô nhị!

Tiểu Hồng Điểu vô cùng cao ngạo.

Vậy ai mở cung điện này?

– Những người kia không cùng tiến lên với chúng ta.

Trì Mộng Hàm nói rất nhanh.

Lăng Hàn gật đầu, mặc dù trên quảng trường cũng có mấy người đang đứng nhưng cũng không phải đang chờ đợi, mà là đang đánh nhau luận bàn, lực lượng sôi trào cũng khó làm một viên gạch bị tổn thương.

Nhìn kỹ trang phục của bọn họ, bọn họ có phong cách khác biệt, lại nhìn kỹ da của bọn họ, trên da có từng hoa văn đỏ rực.

– Chẳng lẽ là…

– Thổ dân!

Tất cả mọi người kinh ngạc, ba tòa cung điện khác đóng chặt, nơi này lại xuất hiện thổ dân, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn là Nhân tộc.

– Đi xem một chút.

Liên Ngọc Đường nói, hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn, hơn nữa tự trọng rất cao, hoàn toàn không thèm để ý tới suy nghĩ của đám người Lăng Hàn, hắn trực tiếp tung người tiến về phía quảng trường.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn gật đầu với đám người Nữ Hoàng và lao ra ngoài.

– A, lại có người tới.

Nhìn thấy đoàn người Lăng Hàn, mấy thổ dân đối luyện dừng tay.

– Mỹ nữ!

Một người trong đó thấy rõ dung nhan Trì Mộng Hàm, ánh mắt sáng lên và dùng khuỷu tay chạm vào người bên cạnh.

– Của ta!

– Không, của ta!

– Ta là người đầu tiên nhìn thấy, là của ta.

Bọn họ có tất cả năm người, cả năm cùng kêu lên và chen lấn xông tới, giống như chỉ cần hắn nói thỏa thì Trì Mộng Hàm sẽ thuộc về một trong năm người.

– Hừ, thật to gan!

Liên Ngọc Đường thì cười lạnh, chỉ là thổ dân cũng dám đánh chủ ý lên nữ nhân hắn nhìn trúng?

– Chạy đến chỗ của chúng ta, ngươi còn dám phách lối?

Một tên thổ dân cười lạnh nói.

Liên Ngọc Đường bật cười, nhưng hắn là thế hệ hoàng kim, hiện tại có kẻ dám ngông cuồng với mình?

Chuyện cười lớn!

– Muốn chết!

Hắn vươn tay tấn công năm tên thổ dân.

Oanh, lực lượng đáng sợ sôi trào, thế hệ hoàng kim kiêm tu thể thuật, dù không sử dụng đạo tắc thì chiến lực vẫn mạnh kinh người.

Năm tên thổ dân liên thủ nghênh đón nhưng lực lượng vừa tiếp xúc đã bị đánh thổ huyết, bọn họ đều bị đánh bay ra ngoài.

Việc này là do Liên Ngọc Đường hạ thủ lưu tình, bằng không năm người này đã chết, thực lực chênh lệch quá lớn, chỉ có bị miểu sát mà thôi.

Dù sao đây là địa bàn của người ta, Liên Ngọc Đường không biết bên trong cung điện này có cao thủ gì hay không, cho nên hắn không có hạ sát thủ, tránh kết tử thù.

Hắn ngạo thì ngạo nhưng không phải không có đầu óc, bằng không hắn làm sao trở thành thế hệ hoàng kim?

– Hắc hắc, dám đến Hỏa Phu tộc chúng ta nháo sự, lá gan của ngươi thật lớn!

Trong tiếng cười lạnh, chỉ thấy một thanh niên chắp tay đi ra, hắn có dáng người thon gầy, hai tay cởi trần, có thể nhìn thấy hình xăm hỏa diễm trên cánh tay của hắn.

Lăng Hàn nhìn lướt qua, cảm thấy đây cũng là trời sinh, cũng không phải tự xăm lên tay.

Liên Ngọc Đường nhìn người trẻ tuổi kia, nói:

– Ngươi không phải là đối thủ của ta, đổi người có thể làm chủ tới.

Người trẻ tuổi kia tức điên:

– Nạp Lan Phi Nhạc ta chính là đệ nhị cao thủ của Hỏa Phu tộc, ngươi lại dám xem nhẹ ta?

– Ha ha, đệ nhị cao thủ đấy?

Liên Ngọc Đường lắc đầu, nói:

– Đi đổi đệ nhất cao thủ tới đi.

Hắn tiện tay đánh ra một chưởng, oanh, đạo tắc đan vào nhau và hóa thành bàn tay màu xanh.

Nạp Lan Phi Nhạc khiếp sợ, thực lực của đối phương quá đáng sợ, hắn tuyệt đối không phải đối thủ.

– Đúng là cao thủ.

Lại có giọng nói vang lên, xèo, một bóng người trống rỗng xuất hiện ở nơi đây.

Cũng là một người trẻ tuổi, hắn tỏa ra khí khái hào hùng bừng bừng, trên tay trần có hình xăm hỏa thụ.

Đôi mắt của Liên Ngọc Đường co rút, người này tuyệt đối không đơn giản.

– Tại hạ Liên Ngọc Đường, các hạ xưng hô như thế nào?

Hắn thản nhiên nói.

– Nạp Lan Hỏa Thụ.

Người trẻ tuổi cười một tiếng, nói:

– Đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Hỏa Phu tộc thế hệ hiện tại.

Liên Ngọc Đường càng không dám khinh thường, tên đệ nhị cao thủ này chính là Hóa Linh bát biến trở lên, hiện tại đệ nhất cao thủ chạy tới, hắn có tu vi gì?

Giáo Chủ?

Mặc dù hắn là thế hệ hoàng kim, hắn rất trâu bò nhưng không đại biểu hắn có thể ngang hàng với Giáo Chủ, cho dù là Giáo Chủ yếu nhất.

– Mấy người này nhục nhã đồng bạn của ta, cho nên ta xuất thủ dạy dỗ bọn chúng.

Liên Ngọc Đường khó được giải thích một câu.

Nạp Lan Hỏa Thụ nhìn sang năm người kia:

– Xảy ra chuyện gì?

Năm người kia mồm năm miệng mười nói một lần, cũng không có tăng giảm sự thật.

Nạp Lan Hỏa Thụ nghe xong, hắn cười nói:

– Liên huynh, ngươi không hiểu rõ Hỏa Phu tộc chúng ta rồi, ở trong tộc chúng ta, nữ nhân chính là một loại tài phú, cho nên, nữ nhân vô chủ đương nhiên sẽ bị người ta tranh đoạt.

– Nhưng nếu là đồng bạn của Liên huynh, thật xấu hổ, ta thay mặt bọn họ xin lỗi.

Đám người Lăng Hàn nhìn nhau, Hỏa Phu tộc này cũng quá nguyên thủy, lại xem nữ nhân thành tài phú?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.