A, tại sao lại giống đồ vật hẳn thấy trong bụi rậm?
Lăng Hàn nhặt lấy khối tinh thể kia, lại đi vào trong bụi cỏ, quả nhiên, hắn lại nhặt được tinh thể đỏ rực kia.
Giống nhau như đúc.
Xem ra, loại tinh thể này nằm khắp trên đảo, có thể nhặt được, cũng có thể thông qua giết chết hung thú đạt được.
Nói ra thật buồn cười, người kia trước đó rõ ràng tìm tinh thể này, mà trên người hỏa miêu cũng mang theo tinh thể, nhưng người kia lại tránh còn không kịp, thà rằng từ bỏ tinh thể đã phát hiện.
Hỏa miêu có khó giết như vậy sao?
Đúng thế, không có Hỗn Độn Cực Lôi tháp, có bảo vật gì có thể ngăn cản được dung nham rơi xuống như mưa?
– Khó trách bị người kia hại một lần, đẩy là việc hiếm khó gặp.
Lăng Hàn thì thào, hắn không những không giận mà còn cười.
– Mặc dù thể nghiệm như vậy hiếm có, nhưng chẳng lẽ ta không cần mặt mũi sao?
Lăng Hàn không có vội vã đi tìm gia hỏa đã hại mìinh, hắn bắt đầu nghiên cứu tinh thể.
Sau khi bỏ ra chút thời gian, Lăng Hàn không có đầu mối, chẳng phát hiện bất cứ thứ gì.
Đương nhiên hắn cũng không ném tinh thể đi, mà là cất bước đei tới phía trước.
Hắn định tìm người hỏi thăm, khẳng định có thể biết rõ công dụng của thứ này.
Quả nhiên hắn cũng gặp được không ít người đang tìm kiếm tinh thể, nhưng khi Lăng Hàn đếdn hỏi thăm, những người này đều lộ ra sắc mặt giận dữ, giống như cảm thấy Lăng Hàn đang đùa bọn họ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sau đó thật lâu, Lăng Hàn thấy được một bến cảng.
Nói cho đúng là một cái vịn nông, nhưng cũng chỉ có nơi này mới có thể cho bè cập bờ.
Lăng Hàn a một tiếng, đây cũng là điểm xuất phát của người khác, bởi vì người khác đều dùng bè gỗ vượt biển, cho nên chỉ có thể cặp bờ tại đây.
Hắn cất bước tiến lên, hắn xuất phát từ bãi biển đi vào trên đảo.
Hắn chưa đi được mấy bước, hắn nhìn thấy hình ảnh làm hắn giật mình.
Một tên cự nhân toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt, thân thể bị xiềng xích vây khốn cột vào một cột sắt to lớn, nhưng hai tay hai chân lại tự do, hắn cũng không nổ lực thoát khốn.
Có lẽ xích sắt này không làm gì được hắn.
Hắn đang ngồi, nhưng dù thế hắn vẫn cao hơn hai mươi trượng, mái tóc hình dáng hỏa diễm tóc đang thiêu đốt nhảy múa.
– Người trẻ tuổi, mau tới đây.
Hỏa Diễm Cự Nhân vẫy tay với Lăng Hàn.
Lăng Hàn đến gần một chút nhưng không quá tiếp cận.
Hắn nhìn không ra tu vi của người khổng lồ này, hắn vẫn không dám khinh thường, không biết mới là đáng sợ nhất.
– Tiểu gia hỏa thật cẩn thận.
Cự nhân nói.
– Ngươi đi tìm đồ vật lấp lánh, thứ này có khắp nơi trên đảo, trong cơ thể hung thú cũng có. Ngươi tìm một trăm viên cho ta, ta sẽ dùng thứ này trao đổi với ngươi.
Nói xong, hắn lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp ra và bày cho Lăng Hàn xem, bên trong có chất lỏng màu đỏ rực, nhưng tuyệt đối không phải dung nham, thứ này giống như mỹ ngọc.
Cùng lúc đó còn có hương khí thấm vào lòng người sinh ra, Lăng Hàn ngửi một hơi đã cảm thấy linh thân thứ chín đang rung động.
Lăng Hàn lấy ra một viên tinh thể màu đỏ rực, nói:
– Là thứ này sao?
– Không sai.
Hỏa Diễm Cự Nhân lập tức lộ ra vẻ mặt tham lam, nói:
– Cho ta một trăm viên, ta sẽ đổi cho ngươi một giọt Viêm Diễm Long Tiên.
Long Tiên?
Có lẽ không phải nước bọt của Chân Long, mà là một loại thiên tài địa bảo nào đó, có lẽ bởi vì Chân Long mà sinh mới có danh tiếng Long Tiên.
– Một trăm viên mới có thể đổi một giọt?
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
– Ta quá thua thiệt, ầy, hoặc là mười viên đổi một giọt, hoặc là một trăm viên đổi mười giọt.
– Tiểu gia hỏa, ta không phải chưa từng gặp qua người cò kè mặc cả, nhưng trả giá không hợp thói thường như thế, ngươi là người duy nhất.
Hỏa Diễm Cự Nhân cười nói.
– Tốt, bởi vì ngươi có dũng khí như thế, ta mở một tiền lộ cho ngươi, chín mươi chín viên hỏa diễm tinh thể đổi một giọt Viêm Diễm Long Tiên.
– Ta cũng chưa từng gặp qua người nào hẹp hòi giống như ngươi, không bằng như vậy đi, mười một đổi một.
Lăng Hàn trả tiền ngay tại chỗ.
Hỏa Diễm Cự Nhân cũng không buồn bực, nhưng vẫn cắn chặt chín mươi chín đổi một không thả, mặc cho Lăng Hàn nói thiên hoa loạn trụy, nó vẫn không quan tâm.
Xem ra, thật sự không thể chiếm tiện nghi.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn quay người rời đi.
Hiện trong tay hắn cũng chỉ có hai viên hỏa diễm tinh thể, hắn không thể đổi được Viêm Diễm Long Tiên, cho nên, hiện tại hắn cần đi thu thập hỏa diễm tinh thể.
Khó trách hắn hỏi người trước đó lại làm người ta hiểu lầm là đùa giỡn, bởi vì từ nơi này lên bờ, tất nhiên sẽ gặp được Hỏa Diễm Cự Nhân.
Mặt khác, nơi này không thiếu cường giả Giáo Chủ, nhưng cự nhân vẫn ở nơi này, nói rõ cái gì?
Thực lực của hắn tất nhiên kinh thiên động địa, nếu không đã sớm bị người ta đánh cướp.
Lăng Hàn phi thân tiến vào trong rừng rậm, hắn đi tìm kiếm khắp nơi.
Rất nhiều người đều ôm lấy suy nghĩ như vậy, đều muốn thu hoạch hỏa diễm tinh thể đổi lấy Viêm Diễm Long Tiên, đây là cơ duyên kinh người, mỗi người đều không nguyện bỏ lỡ.
Tương lai chỉ có một người thành Đế, nhưng mỗi người đều có cơ duyên, ai không muốn cường đại hơn chứ?
Bởi vì thực vật nơi này quá mức yếu ớt lại quá nguy hiểm, tự nhiên ít có người khai chiến tại nơi này, tránh gây ra chuyện máu tanh.
Nhưng nếu hai người cùng phát hiện một viên hỏa diễm tinh thể, khi đó có khả năng bộc phát đại chiến, dù sao, người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Thời gian ba ngày qua đi.
Lăng Hàn thu được bảy viên hỏa diễm tinh thể, nếu như có thể tiếp tục kéo dài như thế, vậy hắn cần thời gian bốn mươi ngày mới có thể thu được Viêm Diễm Long Tiên.
– Ân?
Tiếng kinh ngạc vang lên, chỉ thấy một bóng người bay qua từ không trung, ban đầu hắn đã bay vút qua, nhưng sau khi nhìn thấy Lăng Hàn thì dừng lại.
Quách Vũ Hàng.
Hắn hết sức kinh ngạc, tiểu tử này không chết?
Hung thú nhân từ khi nào? Thịt tới miệng còn buông tha?
Hắn tuyệt đối không tin tưởng Lăng Hàn nắm giữ chiến lực ngang hàng với hung thú cấp Giáo Chủ, chỉ có một khả năng, trên người Lăng Hàn cất giấu một loại bí bảo nào đó, cho nên hắn mới có thể bảo vệ tính mạng của mình trước hung thú cấp Giáo Chủ.
– Mạng ngươi thật lớn!
Hắn lạnh lùng nói.
– Giao bảo vật trên người ra, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Lăng Hàn cũng kinh ngạc, đảo này lớn như thế, hắn đi bốn ngày lại gặp người này hai lần.
Ha ha, ta vốn không thù không oán với ngươi, nhưng ngươi lại đẩy ta về hướng hung thú, mà bây giờ nhìn thấy ta không chết, lại ngấp nghé bảo vật trên người của ta.
Tại sao có thể có người vô sỉ như vậy?
Lăng Hàn bật cười, nói:
– Ta gặp qua rất nhiều người vô sỉ, nhưng người không biết xấu hổ như ngươi, ách, ta thật không gặp được mấy người.
– Thật to gan!
Quách Vũ Hàng quát lớn:
– Đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào bí bảo có thể thoát khỏi miệng hung thú thì có thể đào thoát trong tay ta! Cho nên, thức thời một chút, ngoan ngoãn giao bảo vật ra!
Hắn nhân từ như vậy?
Đương nhiên không phải, đồng ý lưu một đường là sợ Lăng Hàn dùng “bảo vật”. Nhưng mà, Lăng Hàn giao ra bảo vật thì đó là chuyện khác.
Lăng Hàn tươi cười:
– Ta từ trước đến nay không thích giết người, nhưng mà, ngươi là một ngoại lệ, ta rất tình nguyện tiễn ngươi lên đường.
– Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Quách Vũ Hàng hừ một tiếng, hắn vươn tay bắt Lăng Hàn.
Bàn tay duỗi ra tốc độ rất chậm, là hắn có ý định khống chế, không muốn tăng lực lượng đánh vỡ cây cối chung quanh, nhưng lực lượng hùng mạnh đã sớm bao phủ Lăng Hàn.
Chỉ là Hóa Linh cảnh!