Nhưng mà, càng nhiều Đế tử vẫn cao ngạo.
Ngươi mạnh hơn nữa cũng chỉ là một tên Hóa Linh cảnh.
Giáo Chủ nghiền ép Hóa Linh Chân Quân, đây là chân lý tuyên cổ bất biến, tuyệt đối sẽ không phát sinh biến hóa trên người Lăng Hàn.
Trong đó, phần lớn Đế tử đã bước vào Tiểu Thừa cảnh, cho nên, có gì phải sợ?
Đúng thế, ngươi vô địch cùng giai thì tính sao?
Chỉ có Phong Diệu Lăng là tươi cười, trước đó nàng ngăn cản trước mặt Lăng Hàn, đó là bởi vì Lăng Hàn đang ngộ đạo, không thể bị quấy rầy, mà thời điểm này cần nàng ra mặt sao?
Nhưng mà nữ nhân kia dám đánh chủ ý lên nam nhân của nàng?
Hừ, chờ tranh tài kết thúc, nàng sẽ làm thịt đối phương, không biết xấu hổ!
Đám người bên dưới dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Lăng Hàn, đại gia vẫn là đại gia, trước tiên miểu sát Thịnh Hải Nguyên và Mã Thất Dương, uy hiếp toàn trường, sau đó dùng thủ đoạn kinh khủng miểu sát vài chục người.
Sát thần!
Thật nhiều người không dám nhìn Lăng Hàn, sợ Lăng Hàn động sát tâm sẽ giết mình.
– Lăng Hàn, ngươi không có việc gì? Tống Lam thì là ngạc nhiên hỏi.
Lăng Hàn gãi gãi đầu:
– Ta không sao, là tên ngu xuẩn nào nói ta có việc?
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều phát điên.
Đúng vậy, bọn họ cũng muốn biết là gia hỏa khốn nạn nào phát ra tin tức này, chẳng phải đang hại bọn họ sao?
Nếu sau khi Khổng Vô Dạng chết có biết được, không hiểu tâm tình của hắn sẽ thế nào?
Trên đài cao, các Đế tử đều nhìn xuống Lăng Hàn, giống như bá chủ cao cao tại thượng chờ đợi phàm nhân khiêu chiến, nhưng kết quả duy nhất chính là tùy tiện trấn áp.
– Ai muốn làm đài chủ, có thể tới khiêu chiến.
Trên một lôi đài, có Đế tử trầm giọng quát.
Giọng nói mang theo uy thế vô thượng.
Lập tức, phần lớn người đều im lặng, uy thế của Đế tử đã xâm nhập lòng người, điều này đại biểu chiến lực mạnh nhất.
Lăng Hàn đứng chắp tay, ánh mắt nhìn từng lôi đài.
Những Đế tử kia đều cao ngạo, hoàn toàn không sợ.
Lăng Hàn chỉ cười nhạt, cũng không có đi lên khiêu chiến.
Quá sớm.
Có tới mười ngày, hiện tại hắn đi lên, một quyền đánh ngã một tên Đế tử thì sao, vẫn phải chờ thêm mười ngày, nhàm chán.
Đi, tìm một chỗ đi ngủ.
– Lăng Hàn!
Thấy Lăng Hàn xoay người rời đi, Tống Lam sững sờ, nàng vội vàng đi theo, nàng có quá nhiều việc cần nói với Lăng Hàn.
Tất cả mọi người cực kỳ hâm mộ, không thèm đấu lôi đài, cô nam quả nữ sẽ làm cái gì?
Dùng cái mông nghĩ cũng biết.
Nhưng cũng có người lên tiếng châm chọc:
– Ha ha, vẫn không dám ngang hàng với Đế tử, cho nên chạy!
Người ứng tiếng rất ít, dù Lăng Hàn không địch lại Giáo Chủ nhưng vừa rồi hắn cũng chứng minh chính mình, Lăng Hàn có thể làm rất nhiều người cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vì có sứ giả đang ẩn nấp, không có Đế tử nào đi nhằm vào Lăng Hàn, ngược lại tất cả mọi người đều ở trong thành, Lăng Hàn cũng chạy không được.
Một ngày, hai ngày, thời gian lặng lẽ trôi qua, thời gian mười ngày đã tới.
Nửa đêm của ngày hôm nay, lôi đài chiến sẽ kết thúc, sẽ đi vào chiến đấu đào thải.
Lăng Hàn cũng đi tới lôi đài, hắn đã hàn huyên với Tống Lam một hồi, nữ nhân này nói chuyện Cửu Dương Thánh Địa giải tản, mọi người tìm một nơi ẩn cư, cũng không trở về gia tộc.
May mắn nàng đạt được nhiều cơ duyên trên Đế lộ, thành công xông lên Hóa Linh cảnh.
Chọn cái nào?
Lăng Hàn nhìn mười sáu lôi đài, cuối cùng hắn nhảy lên một lôi đài.
– Ha ha, ta cho rằng ngươi muốn làm rùa đen rút đầu đấy.
Đế tử trên lôi đài lạnh lùng nói, hắn là Xích Hồng Đế tộc Bùi Danh Thành, thuộc về thế hệ bạch ngân, trước mắt hắn đã là Giáo Chủ nhị tinh.
Hắn thấy, Giáo Chủ nhất tinh đã có thể trấn áp tất cả Hóa Linh cảnh, huống chi hắn còn là nhị tinh, thậm chí còn là thế hệ bạch ngân.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Nói năng lỗ mãng, chỉ nhìn đã biết ngươi không có giáo dưỡng.
Bùi Danh Thành im lặng, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Quả nhiên, người này miệng tiện, đồn đại không giả.
Hắn không hề nỗ lực đả kích Lăng Hàn, bởi vì hắn tự mình hiểu lấy mình, kết cục đấu võ mồm chỉ tự chuốc lấy tứ giận mà thôi.
Võ giả nhìn thực lực chứ không phải tranh giành miệng lưỡi!
– Giết!
Hắn lao về phía Lăng Hàn, chẳng những muốn đánh bại Lăng Hàn, thậm chí còn muốn chém giết Lăng Hàn.
Thử hỏi, ai không hứng thú nguyên nhân Lăng Hàn cường đại?
Rõ ràng không phải Đế tộc, gia nhập Thánh Địa là chuyện sau này, vì cái gì có thể mạnh đến mức thế hệ hoàng kim cũng không địch lại?
Có ai không hứng thú với bí mật đó hay không?
Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt đáng sợ, nếu như Bùi Danh Thành chỉ muốn luận bàn thì hắn sẽ điểm tới là dừng, dù sao miệng tiện là quen thuộc, cũng không đại biểu hắn thực sự xuất thủ vô tình.
Nhưng Bùi Danh Thành vừa ra tay đã động sát tâm, rõ ràng muốn giết hắn, Lăng Hàn làm sao có thể không sinh ra sát cơ?
Hắn chỉ xuất một quyền.
Rõ ràng một quyền thường thường không có gì lạ, nhưng nó lại mang theo ma lực nào đó, thế không thể đỡ!
Ầm!
Một quyền bộc phát, Bùi Danh Thành bị đánh bay, hắn bay một đường vòng cung giữa trời rồi mới rơi xuống, hắn nằm trên lôi đài, năng lượng hủy diệt xung kích, Thế Tử Phù không thể phát huy tác dụng, cho nên hắn trực tiếp mất mạng.
Tê, một quyền mang theo hiệu quả rung động.
Bùi Danh Thành cũng không phải người khác, chẳng những là Đế tử, hơn nữa còn là cao thủ Giáo Chủ.
Trời ạ, Giáo Chủ cũng không địch lại một quyền của Lăng Hàn?
Không chỉ khán giả dưới đài, đám Đế tử cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Đây là sự thật sao?
Chỉ có một người bình thản, đó là Phong Diệu Lăng, nàng đã giao thủ với Lăng Hàn, tự nhiên biết rõ Lăng Hàn mạnh mẽ đến mức nào.
Nếu không, Lăng Hàn làm sao xứng trở thành hôn phu tương lai của nàng chứ?
Đương nhiên, cũng không phải tất cả Đế tử đều run rẩy, bởi vì nơi này có bốn tên thế hệ hoàng kim
Mặc dù bọn họ cũng vẫn là Giáo Chủ, nhưng không phải bát tinh cũng là cửu tinh, thực lực không phải Giáo Chủ nhị tinh, tam tinh có thể so sánh nổi.
Bọn họ xuất thủ dễ dàng trấn áp Lăng Hàn.
Lôi đài chiến kết thúc như thế.
Đến phần đào thải chiến.
Mười sáu người rút thăm, quyết định tám người mạnh nhất.
Lăng Hàn vận khí không tệ, hắn gặp một tên thế hệ bạch ngân, mặc dù là Giáo Chủ nhị tinh nhưng có ví dụ của Bùi Danh Thành phía trước, tin tưởng không có người nào tin tưởng tên Đế tử này có thể thắng được.
Quả nhiên, sau khi tham dự trận chiến, tên Đế tử kia quả quyết nhận thua, không nhận thua chính là tự tìm cái chết.
Đã chọn ra tám người mạnh nhất, trừ bốn tên thế hệ hoàng kim ra, còn có Lăng Hàn, Phong Diệu Lăng và hai tên thế hệ bạch ngân.
Lại rút thăm, lúc này Lăng Hàn không có vận khí tốt như thế, hắn rút phải thế hệ hoàng kim.
Đế Tử Hán, Quan Tinh Hán, thế hệ hoàng kim của Huyền Phong Đế tộc, Giáo Chủ bát tinh!
Chiến đấu bắt đầu, Quan Tinh Hán xuất thủ không chút lưu tình, song chưởng đánh ra và hóa thành ma bàn đen như mực nghiền ép Lăng Hàn.
Ma bàn có đạo tắc dày đặc, thần văn đan vào nhau và tỏa ra uy thế vô tận.