Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4932: Hạt Tử Nhân



Lại nói tình huống sau khi Lăng Hàn tiến vào cung điện, hắn phát hiện nơi này có gió lớn thổi qua, hơn nữa còn là hữu hình.

Gió màu tím.

Gió còn có màu sắc?

Lăng Hàn kinh ngạc, hắn quan sát tỉ mỉ, sở dĩ gió có màu tím, đó là bởi vì trong gió có vật chất màu tím.

Nhưng loại vật chất này giống như cũng là khí thể, quét qua làn da không gaya ra cảm giác gì.

Lăng Hàn mở nhãn thuật ra tỉ mỉ quan sát.

Không, vật chất màu tím là hình tròn rất nhỏ, số lượng rất nhiều, bởi vậy, chúng phiêu động tạo thành cơn gió màu tím

Những vật chất này đánh vào người, bám vào làn da, hơn nữa còn bị hấp thu.

A?

Lăng Hàn kinh ngạc, những vật chất màu tím này tiến vào thân thể sẽ giấu ở dưới da, ngưng tụ thành một tầng màng mỏng.

Giống như đây là làn da thứ hai.

Lăng Hàn cảm ứng một chút, hắn cảm thấy tầng màng mỏng màu tím này vô cùng cứng chắc.

– Đủ để tiếp nhận một kích toàn lực của Giáo Chủ ngoài lục tinh mới vỡ vụn.

Hắn thì thào, ánh mắt mang theo khiếp sợ.

Mấu chốt là, vật chất màu tím không ngừng tràn vào trong cơ thể, tầng mô kia càng ngày càng dày.

Tê, tiếp tục như vậy sẽ đạt tới mức có thể chống cự một kích của Tôn Giả cấp thậm chí Thánh Nhân?

Khoa trương như thế?

Lăng Hàn đi lên phía trước, cơn gió cứ thổi qua, hắn cũng hấp thu vật chất màu tím.

Tốc độ rất nhanh, vật chất màu tím không ngừng tràn vào thân thể của hắn, từ đó làm tầng màn thật mỏng dày hơn.

Không đúng, không phải dày, mà là dày đặc.

Lấy một thí dụ, trước đó có một hạt vật chất màu tím hình thành màng mỏng, hiện tại nó biến thành một trăm hai mươi hạt, một trăm năm mươi hạt, hơn nữa còn không ngừng gia tăng.

Hắn đi tới phần cuối cung điện, hắn nhìn thấy một khối ngọc bản rất mỏng, phía trên có một chút văn tự.

Lăng Hàn quan sát, đó là miêu tả về vật chất màu tím

Thứ này tên là hạt Tử Nhân, trong tình huống hấp thu đầy đủ, nó sẽ hình thành tầng phòng ngự thậm chí có thể ngăn cản một kích toàn lực của Thánh Nhân ngũ tinh.

Nhưng mà, sau mỗi lần hấp thu đả kích, hạt Tử Nhân sẽ mất đi một phần hoạt tính, mà khi tất cả hoạt tính mất hết, thứ này sẽ mất đi tác dụng, cũng bị tống ra khỏi cơ thể.

Trên lý luận mà nói, hắn có thể tiếp nhận Thánh Nhân oanh kích năm lần, đương nhiên, hạn mức cao nhất chính là Thánh Nhân ngũ tinh, nếu như tiếp nhận Thánh Nhân cửu tinh oanh kích, có lẽ màng Tử Nhân cũng không thể bảo vệ Lăng Hàn, hắn sẽ chết.

Cấp Tôn Giả oanh kích, hắn có thể tiếp nhận tới tám mươi lần, hơn nữa hạn mức cao nhất là Tôn Giả cửu tinh.

– Thời điểm không cần chiến đấu là có thể ẩn sâu vào trong cơ thể, bằng không mỗi lần chiến đấu sẽ được tiêu hao một bộ phận sức sống, cho dù là Giáo Chủ chiến đấu cũng làm cho hạt Tử Nhân mất đi hoạt tính hoàn toàn.

Lăng Hàn thì thào tự nói.

Sau gần nửa ngày, ngọn gió màu tím trong cung điện giảm bớt một nửa, đã có một nửa hạt Tử Nhân bị hắn hấp thu.

Nhưng hắn cũng đạt tới cực hạn, hắn không cách nào tiến thêm một bước.

Lăng Hàn cảm thấy tiếc nuối, không thể hấp thu tất cả hạt Tử Nhân, cần phải tiện nghi cho những người khác. Chỉ một mình hắn chiếm hơn phân nửa, những người khác chỉ có thể chia sẻ, chênh lệch trong đó không phải chỉ có một chút.

Nghĩ như vậy, hắn cũng suy nghĩ thông suốt.

Lăng Hàn tìm kiếm chung quanh, nơi này có một cái truyền tống môn có thể rời đi.

Đi.

Hắn không do dự, hắn bước ra ngoài.

Không gian chuyển đổi, hoàn cảnh biến hóa.

Lăng Hàn lại nhìn, hắn đang ở trong một dòng sông băng, hàn ý đánh tới, hắn rùng mình run rẩy.

– Móa, tại sao lạnh như vậy?

Lăng Hàn nhe răng, hàn ý xâm nhập vào trong xương.

Hắn cất bước rời đi, hàn ý càng lạnh, không khí như hóa thành lưỡi đao, không ngừng cắt phá thân thể của hắn, quần áo cũng không có hiệu quả chống lạnh.

– Chẳng lẽ ta phải sử dụng hạt Tử Nhân ở đây sao?

Lăng Hàn thầm nghĩ.

Tâm niệm khẽ động, hắn mang pháp trượng Thánh cấp ra ngoài, kích hoạt hạt châu trong đó, lúc này một quang thuẫn bao phủ hắn vào trong.

Gió thổi qua nhưng không có phá.

Ha ha, có thể.

Lăng Hàn gật đầu, tay phải nâng trượng và rời đi thật nhanh.

Được rồi, sau gần nửa ngày, hắn phát hiện nhiệt độ dần dần tăng lên, mặc dù vẫn rét lạnh nhưng hắn có tiên thiên thần vật bảo vệ, Lăng Hàn cũng không cần sợ.

Ách, chẳng lẽ dựa theo phương pháp bình thường mới có thể tiến lên hay sao?

Mặc kệ, ta có bảo vật che chở, ta cần dựa theo quy củ hay sao?

Đi một hồi, hắn ngửi được mùi hương thơm ngát.

Cái mũi của hắn co giật, hắn vội vàng lần theo mùi thơm mà đi, hắn tìm thấy một cái huyệt động.

Hang động cũng không sâu, chỉ đi vài bước là tới, phía dưới là một cái hố, bên trong chứa đầy chất lỏng màu trắng, chính thứ này tỏa ra mùi hương thơm ngát.

– Đây là linh nhũ gì?

– Ách, nếm thử trước đã.

Lăng Hàn uống một hớp nhỏ, toàn thân của hắn ấm áp, sức sống cháy hừng hực.

– Đây là bảo dịch kích phát, cường tráng sức sống!

Hắn phán đoán, hắn rất vui mừng.

Kiếm lợi lớn!

Mặc dù hắn hiện tại rất trẻ tuổi, huyết khí phương cương, sức sống dồi dào, nhưng có ít người kẹt ở cảnh giới nào đó vô số năm, rõ ràng đã có hi vọng đột phá, lại bởi vì sức sống không đủ, khí huyết bại hoại, từ đó không thể đột phá, nếu không tất nhiên sẽ hao hết khí huyết, trực tiếp tử vong.

Cho nên, nếu như dùng bảo dịch này đổi với một lão Tôn Giả thiếu sức sống nào đó, tin tưởng có thật nhiều người nguyện ý dùng cái giá lớn để đổi.

Hắn cẩn thận thu bảo dịch vào một bình ngọc, vào lúc này có một giọt chất lỏng từ vách núi rơi xuống.

Lăng Hàn vội vàng đưa tay khống chế rơi vào bình ngọc.

Ân, bảo dịch này cũng không phải là suối chảy ra, mà là từ phía trên nhỏ xuống.

Lăng Hàn nhìn lên, chỉ thấy vách động ẩm ướt, nó đang chậm rãi ngưng tụ một giọt bảo dịch.

– Xem tình hình như thế, nửa ngày mới ngưng tụ ra một giọt.

Hắn thử đào tìm kiếm căn nguyên của bảo dịch nhưng không thành công.

Vách đá quá kiên cố, sau khi hắn sử dụng năng lượng hủy diệt lại cảm ứng được áp lực nguy hiểm..

Có lẽ, thời điểm hắn phá vỡ vách đá sẽ có đại sát cơ.

Được rồi, thu hoạch đã không nhỏ, hơn nữa cũng không có thời gian chậm rãi chờ ở nơi này, nói không chừng phía trước còn có đồ tốt.

Hắn xuất động, hắn giật mình, quá lạnh.

Lui một bước về trong động, nhiệt độ tăng cao trở lại.

Lăng Hàn gật đầu, kỳ thật không có hạt châu tiên thiên cũng có thể thông qua nơi này, chỉ cần nhiệt độ không khí tăng lên phải gấp rút lên đường, sau đó tìm nơi tránh cái lạnh là được.

Quản khỉ gió nó là cái gì!

Lăng Hàn nhanh chân rời đi, hắn có bảo vật tiên thiên nên không cần phải sợ.

Lại đi nửa ngày, hắn phát hiện cái động thứ hai, nhưng nơi này cũng không có mùi thơm ngát truyền ra.

Mặc kệ thế nào, hắn vào động đã.

Lăng Hàn đi vào tìm chung quanh, khẳng định không có bảo dịch, hắn cũng không tìm được vật gì khác..

Đây là hang động trống trải, chỉ có thể tránh cái lạnh mà thôi.

Lăng Hàn thở dài, hắn tiếp tục tiến lên phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.