Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5022: Huyết Trùng



Đây là rừng rậm màu đen đáng sợ, cây cối nơi này chưa chết, chúng vẫn tỏa ra sinh cơ.

Trong rừng rậm màu đen chỉ có một loại cây, cây cối cao nhất cũng gần trăm trượng, nhưng lá cây lớn như quạt bồ, bóng loáng như sắt mảnh.

Mặc dù nơi này có sinh cơ nhưng lại cho người ta cảm giác khô héo.

Lăng Hàn và Hầu ca đều dùng nhãn thuật quan sát, sau đó gật đầu.

Không ngại, có thể đi.

Bốn người xuất động, đi vào trong rừng rậm.

– Cổ quái!

Sau khi đi một lúc lâu, Lăng Hàn nói.

– Ân, cổ quái!

Đại Hắc Cẩu cũng nói.

– Chỗ nào cổ quái?

Tiểu Thanh Long hỏi.

– Thằn lằn, ngươi thật sự quá non!

Đại Hắc Cẩu nhân cơ hội giáo huấn Tiểu Thanh Long:

– Ngươi xem một chút, cây cối nơi này thành phiến, nhưng trên mặt đất không có lá cây, chuyện này không cổ quái sao?

– Cái này…

Tiểu Thanh Long trầm ngâm một lúc, nói:

– Có lẽ có gió lớn quét đi?

– Tại sao không quét ngươi đi?

Đại Hắc Cẩu nói:

– Cho dù có gió lớn không ngừng, ngươi sẽ nhìn thấy lá cây bay trong gió, mà gió dừng lại, trên mặt đất khẳng định có lá rụng.

– Hiện tại, ngươi không thấy có lá nào rụng hay sao?

Tiểu Thanh Long lập tức im lặng.

Nói đến chiến lực cùng giai, Tiểu Thanh Long khẳng định sẽ mạnh hơn Đại Hắc Cẩu, nhưng nói đến lịch duyệt, Tiểu Thanh Long thúc ngựa cũng không thể so sánh với Đại Hắc Cẩu.

Ở trong Nguyên thế giới, Đại Hắc Cẩu sống bao lâu?

Tất cả Thánh Nhân gộp lại cũng chưa chắc sống lâu bằng Đại Hắc Cẩu.

Cho nên, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu phản ứng với chi tiết chung quanh hơn xa Tiểu Thanh Long cùng Hầu ca, đó là vì bọn họ trải qua quá nhiều.

– Vậy ngươi nói, nơi này có chuyện gì?

Tiểu Thanh Long hỏi.

Lăng Hàn cũng suy nghĩ vấn đề này, nói:

– Thứ nhất, lá cây vĩnh viễn không tàn lụi, tiếp theo, trong lòng đất có sinh vật ăn lá cây, vừa rơi xuống sẽ bị ăn hết.

Nhưng làhai loại khả năng này quá nhỏ.

Lá cây sẽ thường xuyên rơi xuống, dù sao vùng rừng rậm này lớn như vậy, nhưng trong tầm mắt của bọn họ lại không có lá cây nào?

– Đi hái một đám lá cây là biết?

Hầu ca nói.

Ở đây phân tích thật lâu, không bằng động thủ thử một lần!

Đây chính là mạch suy nghĩ của Hầu ca, luôn luôn sử dụng phương thức đơn giản nhất xử lý vấn đề, cũng không quan tâm phương thức này nguy hiểm hay không.

Nhân khẩu của Đấu Chiến Thánh Hoàng thưa thớt cũng có nguyên nhân.

Lăng Hàn cảnh cáo chính mình, nên sửa.

Hầu ca đi đến bên cạnh đại thụ, đưa tay nắm lấy một đám lá cây.

Hắn còn cách lá cây ba trượng, nhưng lấy thực lực của hắn, đừng nói chỉ đứng xa ba trượng, cho dù ba vạn trượng cũng dễ như bàn tay.

Nhưng bọn họ lại phát hiện, Hầu ca vươn tay bắt nhưng lá cây không rơi xuống.

A?

Mặc dù nói, giết gà không dùng dao mổ trâu, Hầu ca chắc chắn sẽ không vận dụng bao nhiêu thực lực, nhưng một tên Tôn Giả cửu tinh xuất th lại không hái được một đám lá cây.

Xảy ra chuyện gì?

Hầu ca cũng sửng sốt một chút, nếu là Lăng Hàn, khẳng định sẽ phát động nhãn thuật quan sát tỉ mỉ một chút, cho dù thế nào cũng phải nghiên cứu một phen, nhưng ý nghĩ của Hầu ca lại cho hắn mạch suy nghĩ mới.

Ba, rốt cuộc hắn cũng hái được một lá cây.

Nhưng cả đại thụ rung lên như vật sống.

Bốn người Lăng Hàn giật mình, cây này rất cổ quái.

Còn chưa nghĩ xong, chỉ thấy chỗ lá cây bị hái có một con trùng màu đỏ bò ra, trên người có đường vân màu vàng nhạt và mọc đầy chân nhỏ, ngọ nguậy, nhìn chúng vô cùng buồn nôn.

Con côn trùng này nhìn chằm chằm bốn người Lăng Hàn, đôi mắt nhỏ của chúng mang theo sát ý.

Xèo, côn trùng cong người và bay tới Lăng Hàn.

Móa!

Lăng Hàn nhe răng, cũng không phải hắn hạ thủ, tại sao lại nhìn chằm chằm vào hắn chứ?

Ngươi nhìn tu vi ta thấp dễ khi dễ sao?

– Ha ha!

Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long cười to.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn đưa tay ấn một cái, con côn trùng này lơ lửng trên không trung.

– Giáo Chủ!

– Tê, chỉ một con côn trùng cũng đủ trâu bò.

Đại Hắc Cẩu và Tiểu Thanh Long cùng nói.

Hung thú sẽ không tu luyện, tự nhiên trưởng thành đạt tới cảnh giới nhất định sẽ dừng lại, nhưng nói như vậy, hung thú có thể đạt tới cảnh giới cao đều có tên, ví dụ như Thái Cổ Ma Tượng, Thanh Văn Hắc Mãng.

Một con côn trùng ký sinh trên cây lại có thực lực cấp Giáo Chủ, rất không có đạo lý.

Phải biết, mặc dù hung thú trưởng thành sẽ đạt tới cảnh giới tương xứng, nhưng cũng phải có đủ thức ăn mới được.

Thử nghĩ, Giáo Chủ đã được gọi là đại năng, muốn nuôi ra một con hung thú như vậy, cần có bao nhiêu năng lượng?

Cây đại thụ này cung cấp nổi sao?

Hơn nữa chưa hẳn chỉ có một con.

– Thử lại lần nữa.

Bọn họ lại hái lá cây, quả nhiên, xuất hiện con côn trùng thứ hai, nhưng sau khi hái lá cây thứ ba lại không có côn trùng xuất hiện, nhưng lá cây thứ tư lại có.

Sau khi hái trăm lá, bọn họ đã đưa ra kết luận đại khái, trong cây này có rất nhiều côn trùng kí sinh, đại khái mỗi mười lá cây sẽ có bảy tám con kí sinh.

Đây là con số kinh người, nhìn cả cánh rừng xem, có bao nhiêu côn trùng?

Tất cả đều là côn trùng cấp Giáo Chủ?

Tê!

Hiện tại, hơn mười đầu côn trùng đang ngọ nguậy, muốn tránh thoát Lăng Hàn khống chế và tấn công hắn.

Lăng Hàn búng tay một cái, ba ba ba, đám con trùng biến thành bọt máu.

Chỉ là Giáo Chủ cũng dám làn càn trước mặt của hắn? Nhưng hắn xuất một chiêu cũng đủ miểu sát đại đa số Tôn Giả cửu tinh.

– Đám côn trùng này yếu hơn Giáo Chủ bình thường rất nhiều.

Hắn lại bổ sung.

– Nhưng kiến nhiều cắn chết voi, nếu đám côn trùng này đều xuất hiện, không ai có thể chịu nổi.

Đại Hắc Cẩu nhe răng nói.

Tiểu Thanh Long hiếu kì:

– Những cây này là tiên thụ sao, nếu không, tại sao bồi dưỡng ra nhiều côn trùng cấp Giáo Chủ như vậy?

Nói như thế làm bốn người bị kích thích.

Một gốc hắc thụ có thể bồi dưỡng được mấy trăm đầu huyết trùng, hắc thụ cần năng lượng lớn cỡ nào?

Hơn nữa hắc thụ này nhiều kinh người.

– Đến, chặt một gốc thử một chút.

Bọn họ đều nói.

Hắc thụ nhiều như vậy, nắm một gốc tới thử nghiệm cũng có thể tiếp nhận được.

Bọn họ vẫn không có động thủ, bởi vì cảm thấy phía sau có ba động.

Bốn người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Thủy Nhất, Đinh Thụ, Vạn Đạo đang tiếp cận.

Trừ bọn họ ra, các Đế tử cũng đi theo sau, các đạo tử rớt lại phía sau.

– Trước hết chờ một chút.

Lăng Hàn nói.

Tốc độ của Tôn Giả nhanh cỡ nào, hưu hưu hưu, chỉ thấy đám người Thủy Nhất đáp xuống..

– A, nơi này thật nhiều trùng thi.

Vạn Đạo lập tức nói.

– Khí tức Giáo Chủ.

Thủy Nhất cũng nói.

– Thật tanh hôi.

Thủy Thanh Sưởng dùng tay ngọc quạt quạt trước mũi.

Bọn họ đều kỳ quái, tại sao trên đất có nhiều côn trùng như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.