Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5182: Gặp Lại Đồng Minh



Lăng Hàn không có phát hiện ba vị Chuẩn Đế.

Không phải đám người Đa Gia Phật không tới, mà là Chuẩn Đế quá cường đại, tự có thủ đoạn ẩn nấp hành tung của mình, Lăng Hàn muốn thông qua địa mạch yếu ớt tìm bọn họ?

Làm sao có thể chứ!

Nhưng ba vị này không cần Lăng Hàn quan tâm, mạnh như Chuẩn Đế, Đại Đế không ra, ai có thể trấn áp?

Lăng Hàn dẫn đường, dẫn mọi người tiến lên.

Tốc độ của bọn họ không nhanh, bởi vì không đi đường vòng nên sẽ đi tới đó trước tiên.

Biết được hành động vĩ đại khi Lăng Hàn phục sinh tinh cầu, mọi người đều cả kinh.

Như thế cũng được?

– Nói như vậy, chỉ cần Tiểu Hàn tử còn sống, dù toàn bộ dương gian đều bị âm hồn khống chế, chúng ta cũng có thể phục sinh từng tinh cầu, cũng đoạt lãnh thổ bị mất trở về!

Đây là một chiêu cuối cùng, cũng lưu lại đường lui cho dương gian.

Lăng Hàn không chết, dương gian không diệt.

Hả?

Đột nhiên Lăng Hàn dừng bước, hắn nhìn về một phương hướng khác.

– Làm sao vậy?

Nữ Hoàng hỏi, với tính cách của Lăng Hàn, thời điểm hắn quyết định đi làm một việc thì không có bỏ cuộc nửa đường, cho nên, hắn khẳng định có phát hiện.

Lăng Hàn cười một tiếng, nhìn về phía Đại Hắc Cẩu:

– Có muốn báo thù hay không?

Đại Hắc Cẩu thông minh cỡ nào, lập tức nói:

– Phát hiện Đế tử tuyệt địa sao?

Lăng Hàn gật đầu.

– Đi đi đi, chơi hắn!

Đại Hắc Cẩu nhìn đồ lót sắt bị nứt của mình, nó rất bi phẫn.

Nghĩ bạo cúc Cẩu gia?

– Chờ một chút!

Đại Hắc Cẩu lại khoát tay.

– Các ngươi chớ hành động, để Cẩu gia một người lên, chỉ cần Tiểu Hàn tử nghe Cẩu gia chỉ huy trong âm thầm, chỉ đâu đánh đó, bảo vệ Cẩu gia là được rồi.

Chịu đại nhục như thế, kém chút bị đánh nát đồ lót sắt, đương nhiên Đại Hắc Cẩu sẽ tìm lại mặt mũi.

Báo thù không trang bức thì làm gì có ý nghĩa?

Lăng Hàn cười một tiếng, mặc dù thời gian cấp bách, nhưng Đại Hắc Cẩu bị thiệt lớn, không cho nó báo thù thì ý nghĩ của nó không thông suốt, vẫn cứ tác quái.

Được rồi, hẳn cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.

Đại Hắc Cẩu lao ra ngoài, lao về hướng Lăng Hàn vừa chỉ, tốc độ cũng không nhanh, bởi vì đi nhanh chính là tìm chết.

Nó đi ra không xa, chỉ thấy phía trước liền xuất hiện hai người.

Nói là hai nhưng không đúng, nguyên nhân một người là người, nhưng một cái khác chính là quía vật khô lâu cao trăm trượng.

Đế tử tuyệt địa Đồng Minh, Khô Lâu Thánh Binh.

Sau khi phát hiện Đại Hắc Cẩu, Đồng Minh cười lạnh.

Là tiện cẩu.

Nếu như nói, Lăng Hàn uy hiếp tuyệt địa lớn nhất, như vậy miệng tiện của Đại Hắc Cẩu hấp dẫn thù hận nhất.

Vạn cổ đệ nhất tiện thánh, danh xứng với thực.

– Chó chết, ngươi thật không may, lại đụng phải bản Đế tử!

Đồng Minh cười lạnh, đừng nói bên người còn có một đầu Khô Lâu Thánh Binh, cho dù chỉ có một mình hắn cũng đủ làm thịt tiện cẩu này.

Con của Đại Đế yêu nghiệt cỡ nào? Chỉ không bằng tên biến thái Lăng Hàn mà thôi.

Đại Hắc Cẩu đã mang tức giận trong bụng, hiện tại nó càng nắm chắc nên không sợ.

– Tiểu Minh Minh, ngươi hôm nay quên đánh răng hay vừa ăn cứt, tại sao miệng thối như vậy?

Đồng Minh bó tay rồi, ngươi không biết miệng của ngươi thối cỡ nào sao?

Thế mà còn trả đũa, quả nhiên là tiện thánh.

Hắn có ý định đánh chết Đại Hắc Cẩu, làm cho Lăng Hàn thiếu đi một “đại sát khí”, dù sao, miệng tiện của Đại Hắc Cẩu tương đối có uy hiếp, có thể làm cho người ta giận dữ, sẽ ảnh hưởng cảm xúc.

Cho nên, hắn cũng không vội xuất thủ, mà là ổn định Đại Hắc Cẩu trước, một bên để Khô Lâu Thánh Binh cản phía sau Đại Hắc Cẩu, từ đó cắt đứt đường lui của đối phương.

Sau đó hai bên vào vị trí, khi đó sẽ chém đầu Đại Hắc Cẩu.

Hắn cố ý nói chuyện tào lao với Đại Hắc Cẩu, mà Đại Hắc Cẩu vô cùng phối hợp, sau khi nói nhảm với đối phương, ngược lại ở phương diện nói nhảm, nó nói mình đứng thứ hai, Tiểu Thanh Long cùng Lăng Hàn cũng không dám xưng thứ nhất.

Mặc dù chỉ nói mấy câu nhưng Đồng Minh vẫn tức giận sắp bùng nổ, ai bảo hắn nói chuyện với Đại Hắc Cẩu?

Nhưng mà, Khô Lâu Thánh Binh đã tiến tới phía sau.

Rất tốt, không cần nhịn tiện cẩu này nữa.

– Sau ngày hôm nay, ngươi sẽ là chó chết.

Hắn tuyên bố.

– Phi, Cẩu gia hôm nay sẽ không chết, ngày mai cũng sẽ không chết, mà ngươi chết một trăm vạn năm, Cẩu gia vẫn sống yên lành, hàng năm sẽ tới mộ phần của ngươi vãi nước tiểu, cũng bón phân cho phần mộ của ngươi.

Đại Hắc Cẩu sẽ không yếu thế, nó hoàn trả gấp bội.

Khóe miệng của Đồng Minh co giật, mẹ nó, nói nhiều với tiện cẩu sẽ bị nội thương.

– Chết đi!

Hắn xuất kích tấn công Đại Hắc Cẩu.

Oanh, chiến lực của hắn bộc phát hoàn toàn, hóa thành gốc ma quỳ phóng lên cao dây leo mở rộng tấn công Đại Hắc Cẩu.

Đại Hắc Cẩu không có xuất thủ ngăn cản, hai cái chân trước chắp sau lưng

– Hừ, tán cho bổn tọa!

Dứt tiếng, bành, ma quỳ bị đánh nát.

Đồng Minh buồn bực, nơi này tràn ngập khí tức Đại Đế, hơn nữa khí tức biến thành thực chất, cho nên, hắn không cách nào đánh xa, tự nhiên sẽ đụng chạm vào khí tức Đại Đế, trực tiếp làm tan rã công kích của hắn.

Hắn vẫn không hiểu, rõ ràng hắn đã tận lực tránh đi.

Không có việc gì, một kích không được thì hai kích, hắn hiện tại chiếm cứ chủ động hoàn toàn.

Đồng Minh lại xuất ra một chiêu, vẫn là một gốc ma quỳ tấn công Đại Hắc Cẩu.

– Thiên Địa có đạo, không cho phép nhiễu loạn!

Đại Hắc Cẩu trang bức, nó duỗi móng vuốt về phía trước.

– Lui tán cho Cẩu gia!

Bành, ma quỳ nổ tung lần nữa.

Khốn kiếp!

Đồng Minh trợn mắt, làm sao lại đúng dịp như thế?

Vừa rồi có một đạo khí tức Đại Đế bị lệch phương hướng, kết quả công kích của mình đụng vào, tự nhiên sẽ bị hóa giải.

Nhưng vấn đề là, tại sao trùng hợp như thế?

Hơn nữa, tiện cẩu quá ung dung, chẳng lẽ nó không biết sao, thực lực của mình hơn xa nó, hơn nữa, thân là Thánh Nhân, ách, cho dù là tiện thánh, sức quan sát cơ bản vẫn phải có.

Ngươi không hiếu kỳ, vừa rồi Khô Lâu Thánh Binh bên cạnh ta đi đâu?

Hắn nhíu mày, không thể đêm dài lắm mộng.

Đồng Minh lao tới gần, hắn muốn rút ngắn khoảng cách lại ra tay, như thế, khí tức Đại Đế không thể quấy nhiễu được nữa.

Hắn nhanh chân tiến lên, cách Đại Hắc Cẩu càng ngày càng gần.

– Hừ, uy áp của bổn tọa, loại người như ngươi có thể tưởng tượng nổi sao?

Đại Hắc Cẩu duỗi vuốt chó ra.

– Quỳ xuống cho bổn tọa!

– Thả…

Hai chữ “cái rắm” còn chưa nói ra, Đồng Minh đã cảm giác có lực lượng ập tới, hai chân của hắn hoàn toàn không bị khống chế, ba, hắn quỳ xuống.

Cái gì?

Đầu lưỡi của hắn suýt phun ra, Đại Hắc Cẩu lại có thực lực khủng bố như vậy?

Mẹ nó, chẳng lẽ ngươi mới là boss ẩn chân chính hay sao?

Hắn vội vàng phát ra tín hiệu triệu hoán Khô Lâu Thánh Binh tới, đây là đại sát khí quét ngang vạn thánh.

A?

Khô Lâu Thánh Binh đâu?

Tại sao không có đáp lại triệu hoán của hắn?

Đại Hắc Cẩu có năng lực quan sát nét mặt cường đại cỡ nào, nó lập tức cười lạnh nói:

– Còn tại trông cậy vào quái vật khô lâu? Hừ, cho rằng bổn tọa không biết nó vòng ra sau lưng hay sao? Nó đã sớm bị bản tọa giải quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.