Thần Đạo Đan Tôn

Chương 611: Đều chấn động



Vèo, nàng như một tia sét, nhanh đến mức vượt qua cực hạn mà mắt thường có thể bắt giữ.

Chí ít, Linh Anh Cảnh là rất khó nắm bắt.

Dương Anh Thi chỉ vừa bước vào Linh Anh Cảnh, lại thêm ai sẽ cảnh giác với một tiểu nha đầu bảy tám tuổi? Căn bản không đặt chú ý ở trên người Hổ Nữu, chỉ cảm thấy hoa mắt, Hổ Nữu đã lẻn đến trước người nàng.

Nàng thầm kêu một tiếng không xong, muốn bắn người trở ra, nhưng Hổ Nữu đã vung quyền, nện ở trên cằm của nàng.

Oành, cả người của Dương Anh Thi bị đánh bay, lực xung kích khủng bố kéo tới chấn nàng ngất đi. Hổ Nữu bắn ra, lấy tốc độ nhanh hơn đuổi theo, cưỡi ở trên vai, hai tay đè lại đầu của nàng, uốn một cái.

Thẻ… thanh âm xương gãy lanh lảnh truyền đến, mất đi nguyên lực phòng ngự, thể phách của Linh Anh Cảnh cực kỳ yếu đuối, đã bị Hổ Nữu hái đầu lâu.

Dương Anh Thi tỉnh lại, hai mắt mở ra, lộ vẻ rất hoảng sợ, thân thể không đầu tay chân múa tung. Huyết khí của Linh Anh Cảnh rất dài, lấy đi đầu lâu cũng sẽ không lập tức chết, thậm chí, lúc này ráp đầu của nàng về, nàng còn có thể phục hồi như cũ.

Hổ Nữu rơi xuống đất, tiện tay ném đầu lâu của nàng ra ngoài.

Thân thể của Dương Anh Thi vội vã chạy qua, trong cổ không ngừng phun máu tươi, nhưng chỉ chạy mười mấy bước, liền ầm ầm ngã xuống, tay chân co rúm, vĩnh viễn yên tĩnh lại.

Đường đường Linh Anh Cảnh, bị một tiểu nha đầu đánh chết tại chỗ!

Toàn trường, hoàn toàn yên tĩnh.

Đám người Tần Liên Nguyệt, Hà Lan Vận, Cừu Tử Phi cái nào không quen biết Hổ Nữu, thậm chí còn cùng nàng ăn cơm. Nhưng hiện tại, hai đùi của bọn họ đều run lên, có một loại kích động muốn ngất.

Tiểu nha đầu này thật đáng sợ!

Tần Liên Nguyệt càng nghĩ đến, ngày hôm qua tiểu nha đầu còn vô cùng khó chịu, hỏi Lăng Hàn có thể làm thịt mình không, lúc đó nghe như một chuyện cười, nhưng hiện tại nhìn, tiểu nha đầu rõ ràng là thật lòng.

Trong lúc vô tình, nàng lại đi một vòng trước Quỷ Môn, làm cho nàng chảy mồ hôi lạnh, thấy lạnh cả người.

- A…

Hồ Khánh Phương và Dương Anh Vân tỉnh hồn lại, vội vã trốn vào trong buồng xe.

- Đi mau! Đi mau!

Hắn giục bốn mỹ phụ điều khiển xe ngựa rời đi.

- Muốn giết Nữu Nữu đáng yêu, Nữu tức giận rồi!

Hổ Nữu đuổi theo, bắn ra, nàng thân hóa lôi đình, chỉ nháy mắt liền đến trên xe ngựa, một quyền đập tới.

Vù, có màn ánh sáng mở ra, chặn lại quả đấm của nàng.

Dù sao đây chính là phòng ngự cấp bậc Linh Anh Cảnh, mà tiểu nha đầu chỉ là Sinh Hoa Cảnh cấp cao, nắm đấm là đập không phá.

Lúc này Hồ Khánh Phương mới kinh hồn hơi định, lạnh lùng nói:

- Ha ha ha, đến a, đến a, muốn giết bản thiếu, ngươi còn phải tu luyện ngàn năm!

Hổ Nữu giận tím mặt, mở miệng nhỏ cắn tới màn ánh sáng.

Răng rắc răng rắc… màn ánh sáng này không đối kháng được răng của Hổ Nữu, nhất thời nứt toác. Có điều, nó là do nguyên tinh kích phát, phá nát sẽ lập tức chữa trị, thật giống như thi chạy với Hổ Nữu.

Trong thời gian ngắn, song phương không phân cao thấp.

Nhưng Hồ Khánh Phương lại sợ đến hồn phi phách tán, vội vã quát lên:

- Đi mau! Đi mau!

Bốn mỹ phụ vội vã thúc xe ngựa, chạy như bay về phía không trung.

Vèo, rất nhanh xe ngựa liền biến mất ở phía chân trời.

Đám người Tần Liên Nguyệt vẫn không nhúc nhích, ngây người như phỗng, bọn họ bị xung kích thực sự quá lớn.

Qua một hồi lâu, chỉ thấy ánh chớp lóe lên, Hổ Nữu đã trở về, khó chịu mà chu miệng nhỏ, hai tay chống nạnh nói:

- Chơi không vui, bị bọn họ chạy mất!

Ngươi đã đủ mãnh rồi, một đòn đánh chết Linh Anh Cảnh, cắn phá phòng ngự của Linh Anh Cảnh, cái này nói ra có thể làm cho cả thiên hạ chấn động.

Lúc này, mọi người mới như bị gõ một cảnh báo, dồn dập nhìn Hổ Nữu, lần này, trong ánh mắt bọn họ không còn một chút xíu coi thường, đây là một tiểu Ma Vương a, đủ để oanh giết bọn họ.

- Đánh một trận xong, đói bụng rồi!

Hổ Nữu dính lên Lăng Hàn, lấy lòng nói.

- Nữu có thể ăn một miếng thịt nữa không?

- Không được, hôm nay ngươi đã ăn quá nhiều!

Lăng Hàn lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.

- Ăn một khối nhỏ nữa thôi!

Hổ Nữu làm nũng nói.

- Không được là không được!

Lăng Hàn rất kiên quyết.

- Hẹp hòi, Nữu sẽ ốm cho coi!

Hổ Nữu bĩu môi, giận dỗi rồi.

Tất cả mọi người thay Lăng Hàn lau mồ hôi lạnh, tiểu ma vương này có thể bẻ gẫy đầu của một Linh Anh Cảnh, ngươi lại dám nghịch ý nàng, không sợ nàng tức giận bẻ cổ của ngươi sao?

Nhưng để mọi người kinh ngạc là, Hổ Nữu lại không náo, không lâu sau lại dính lên Lăng Hàn, khổ sở cầu xin, rốt cục lấy được một miếng thịt khô, liền hài lòng nhảy nhót tưng bừng.

Cái này cái này cái này… quả thực khó mà tin nổi!

Bọn họ đều động tâm, hóa ra nha đầu này thích ăn, dùng thức ăn liền có thể thu mua! Nếu như có thể lừa gạt tiểu nha đầu này trở lại, hiện tại nàng liền nắm giữ thực lực đánh chết Linh Anh Cảnh cấp thấp, chờ nàng lớn lên sẽ mạnh đến mức nào?

Kiếm lời nha.

Bọn họ vội vã lấy thịt khô ra câu dẫn Hổ Nữu, thầm nghĩ Lăng Hàn thật là một ngốc thiếu, thủ hạ cường lực như thế đương nhiên phải lung lạc, lại còn không nỡ mấy khối thịt!

Chưa từng nghe châm ngôn sao, không bỏ được hài tử không chụp được lang, cái này lại không phải con trai của ngươi, chỉ cần mấy khối thịt là được.

Nhưng bọn họ làm sao có thể đánh động được Hổ Nữu, bị tiểu nha đầu đạp lăn trở lại, nếu không phải hiện tại nàng thu sát tính, dám phiền nàng như thế khẳng định làm thịt toàn bộ.

Tần Liên Nguyệt thì nhìn chằm chằm Lăng Hàn, nàng nghĩ tới trước kia Dương Anh Vân không hiểu ra sao liên tục lảo đảo, cái này phóng tới trên người cao thủ là chuyện khó mà tin nổi, hiện tại kết hợp Hổ Nữu yêu nghiệt, nàng có một suy đoán lớn mật.

Nếu Lăng Hàn không nắm giữ thực lực đáng sợ, có thể kềm chế được tiểu nha đầu hung tàn này sao?

- Xấu xí, ngươi nhìn chằm chằm Lăng Hàn của Nữu, có phải là đánh chủ ý xấu gì không?

Hổ Nữu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tần Liên Nguyệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là vẻ đề phòng. Thực sự là không thể bất cẩn, luôn có người đánh chủ ý Lăng Hàn của nàng.

Tần Liên Nguyệt cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tiểu nha đầu nói không rõ ràng, nói sai tên của Lăng Hàn. Nàng khẽ mỉm cười nói:

- Nữu Nữu, tỷ tỷ nơi nào xấu?

- Nơi nào cũng xấu!

Hổ Nữu nghiêm túc nói, chỉ vào Chư Toàn Nhi nói.

- Cũng không đẹp bằng xấu xí kia, ngươi nói ngươi nơi nào không xấu?

Tần Liên Nguyệt không khỏi mỉm cười, vẻ đẹp của nàng không biết vượt qua Chư Toàn Nhi bao nhiêu lần, nhưng nàng tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ nói:

- Nữu Nữu, Lăng Vân của ngươi lợi hại không?

- Đương nhiên lợi hại, lợi hại hơn cả Nữu!

Hổ Nữu lập tức nói, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo.

- Ồ!

Đôi mắt đẹp của Tần Liên Nguyệt phát quang, nàng biết, Lăng Hàn tuyệt không đơn giản như vậy.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.