Nếu như chỉ là Dược cốc cấp bậc Sinh Hoa Cảnh, Thần Thai Cảnh, Lăng Hàn liền không có hứng thú, chẳng mấy chốc hắn sẽ bước qua Sinh Hoa Cảnh, thẳng tiến Linh Anh.
- Cụ thể ta cũng không rõ ràng, lối vào thung lũng có một con yêu thú Linh Anh Cảnh tọa trấn, vì lẽ đó ta không dám thâm nhập, nhưng ở vị trí lối vào thung lũng, ta phát hiện một cây Linh quả thụ cấp bảy.
Tần Liên Nguyệt nói.
- Cũng bởi vì Dược cốc này, ta mới va phải Hồ Khánh Phương.
- Như vậy sao...
Lăng Hàn lẩm bẩm, cửa cốc thì có linh quả thụ cấp bảy, như vậy trong cốc nói không chắc có linh dược đẳng cấp cao hơn.
Coi như đều chỉ là linh dược cấp bảy, vậy cũng rất hữu dụng.
- Lăng huynh, có phải động lòng rồi không?
Tần Liên Nguyệt cười khanh khách nói.
- Ngươi đây là hả hê sao?
Lăng Hàn nói.
- Đi theo ta!
Tần Liên Nguyệt không có nhân cơ hội trả thù, mà đi trước dẫn đường, vừa nói chuyện vì sao nàng phát hiện Dược cốc.
Bởi vì Bổ Thiên Học Viện còn nửa năm nữa mới chính thức mở ra, nên nàng cũng không vội, dọc theo đường đi ngắm phong cảnh, còn muốn tìm cơ duyên. Mà nàng cũng thật là số may, thời điểm lần theo một con bạch thỏ, liền tới toà Dược cốc kia, chỉ là nơi đó có yêu thú Linh Anh Cảnh qua lại, làm cho nàng khiếp sợ, đang muốn tìm người liên thủ xông vào, nhưng bất ngờ tao ngộ Hồ Khánh Phương, liền bị đối phương truy, còn dây dưa hơn nửa tháng.
Vì lẽ đó, bọn họ cách Dược cốc kia có chút xa.
Thời điểm Tần Liên Nguyệt chạy trốn đương nhiên là đi rất nhiều vòng tròn, nhưng bọn họ đi Dược cốc thì không cần, chỉ cần đi một đường thẳng, bởi vậy đại khái năm ngày là tới.
Sau một ngày, bọn họ đi tới một thị trấn nhỏ, dừng lại nghỉ ngơi một đêm.
- Tần cô nương! Tần cô nương!
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bọn họ đang muốn xuất phát, chỉ thấy một thanh niên trẻ đuổi lại, dáng dấp khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, nhưng đã là Sinh Hoa Cảnh đỉnh cao, thực lực tương đối không tầm thường.
Tướng mạo của hắn cũng không tệ, trang phục màu xanh, phác hoạ ra thân hình thon dài kiện mỹ, tóc đen thui, phảng phất có thể phát quang, da thịt óng ánh, còn bóng loáng hơn rất nhiều nữ nhân.
- Diệp Vinh!
Tần Liên Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Sao ngươi đến đây?
- Ta nghe nói Tần cô nương bị Hồ Khánh Phương dây dưa, liền lập tức chạy tới. Cũng còn tốt, cũng còn tốt, xem ra vẫn tính đến đúng lúc.
Nam tử mặc áo xanh kia thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, trong ánh mắt có vẻ ái mộ rõ ràng.
Tần Liên Nguyệt chỉ làm như không thấy:
- Vị này chính là ái đồ của Tông chủ Phi Tinh Tông, Diệp Vinh Diệp huynh. Thiên phú võ đạo của Diệp huynh rất cao, thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện.
Diệp Vinh lập tức lộ ra vẻ ngạo nghễ, hai tay chắp sau lưng, có vẻ ngông cuồng tự đại.
Có thể thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, nói rõ thiên phú của hắn xác thực trâu bò, thiên tài như vậy tự nhiên ngạo mạn, khách khí với Tần Liên Nguyệt, đó là bởi vì hắn yêu thích nữ nhân này, nhưng ở trước mặt người khác, hắn dĩ nhiên hiển lộ ra vẻ ngạo mạn mà thiên tài thông thường đều có.
Cái gọi là người dùng bầy phân, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thiên tài như hắn tự nhiên xem thường làm bạn với mấy người Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ nở nụ cười nói:
- Hóa ra là Diệp huynh.
Thấy Lăng Hàn hỏi thăm một chút, Tàn Dạ, Chư Toàn Nhi, Hà Lan Vận cũng dồn dập kêu một tiếng, Hổ Nữu thì không để ý tới, nàng mới không thèm để ý loại gia hỏa rắm hôi này.
Diệp Vinh coi mọi người chào hỏi là chuyện đương nhiên, có thể có được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, cái này đã đủ khẳng định thiên phú của hắn, là tiền vốn tự kiêu của hắn. Hắn hoàn toàn không coi ai ra gì, chỉ nhìn Tần Liên Nguyệt nói:
- Tần cô nương, để ta hộ tống ngươi đi Bổ Thiên Học Viện a.
Tần Liên Nguyệt không thích nói:
- Diệp huynh, ngươi cho rằng ta là hài tử ba tuổi sao?
- Ha ha, ta không phải là quan tâm ngươi sao?
Diệp Vinh không cho là đúng, có điều, lời này nếu như đổi thành người khác nói, hắn tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, trực tiếp đánh giết đối phương cũng có khả năng.
Thiên tài tuyệt thế, há cho phép khinh thường?
Tần Liên Nguyệt dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Lăng Hàn, bởi vì kế tiếp bọn họ phải đi Dược cốc, thêm một người, như vậy sau khi được bảo dược đương nhiên phải phân phối thêm một phần.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Nếu Diệp huynh một mảnh thành ý, vậy thì đồng thời đi.
Diệp Vinh không khỏi nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người này có chút ánh mắt, biết hắn đang đeo đuổi Tần Liên Nguyệt, nên giúp hắn nói chuyện. Ân, sau này nếu có điều kiện sẽ dẫn dắt một chút. Hắn rất ngạo mạn nói:
- Các ngươi cũng muốn đi Bổ Thiên Học Viện?
Được mọi người khẳng định, hắn cười hì hì nói:
- Ta tốt xấu gì cũng là đệ tử vào thẳng, có đặc quyền nhất định, sau này các ngươi đi học viện tham dự sát hạch, ta sẽ thay các ngươi nói vài lời hay, trợ giúp các ngươi một chút sức lực.
- Ha ha, vậy thì đa tạ.
Lăng Hàn không để ý chút nào nói, loại người tự cho là đúng này hắn gặp nhiều lắm, hoàn toàn không có để ở trong lòng.
Ba nữ Chư Toàn Nhi, Tần Liên Nguyệt che miệng cười khẽ, nếu như tên này kiến thức sức chiến đấu của Lăng Hàn, phỏng chừng đánh chết cũng sẽ không nói trợ giúp gì a!
Thêm vào Diệp Vinh, bảy người tiếp tục tiến lên.
Diệp Vinh xác thực rất có lai lịch, Phi Tinh Tông là siêu cấp tông môn không kém Phong Nguyệt Tông, chỉ là không sánh được thượng cổ đạo thống như Tuyệt Đao Tông, Thiên Kiếm Tông… Diệp Vinh này là thất đệ tử của Phi Tinh Tông Tông chủ, một trong ba người kiệt xuất nhất, thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện liền có thể chứng minh.
Năm nay hắn chỉ có hai mươi chín tuổi, bề ngoài khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, đó là bởi vì tiến vào Sinh Hoa Cảnh sớm, dung nhan biến hóa rất chậm.
Sinh Hoa đỉnh cao, sức chiến đấu mười sáu tinh, cực kỳ xuất sắc!
Một đường đi tới, chỉ có một mình hắn nói chuyện, nói khoác chiến tích của hắn, đã từng chém qua cường giả, thiên tài thế nào thế nào, ngông cuồng tự đại. Nhưng tất cả mọi người đều mặc xác hắn, để hắn thường thường nói một mình, có vẻ cực kỳ lúng túng.
Sau bốn ngày, vào buổi tối, bọn họ trải qua một thôn trang, bởi vì cách Dược cốc không xa, nên bọn họ muốn thừa thế xông lên, không muốn nghỉ chân ở đây. Thế nhưng Lăng Hàn lại đột nhiên ngừng lại.
- Làm sao vậy?
Chư Toàn Nhi hỏi.
Diệp Vinh thì không vui, nếu không phải nể mặt của Tần Liên Nguyệt, hắn căn bản sẽ không lôi những người này, nhưng hiện tại ngược lại tốt, Lăng Hàn còn dám kéo chân sau?
- Hiện tại chỉ mới đầu hôm, vì sao trong thôn trang này không hề có một chút ánh lửa?
Lăng Hàn hỏi.
- Có thể người ta ngủ sớm!
Diệp Vinh thuận miệng nói, có vẻ rất không thích.
- Chỉ là một thôn trang phàm nhân, coi như xảy ra chuyện gì, cũng đâu đáng giá coi trọng?
Tâm thái kẻ bề trên điển hình.
Nhưng Lăng Hàn không để ý tới, bước đi về phía thôn trang.
Diệp Vinh tức giận đến thân thể run run, lại dám không nhìn mình, thực sự là đáng ghét! Hắn nói:
- Đừng để ý tới hắn, chúng ta…
Chữ đi vẫn chưa ra miệng, chỉ thấy người khác đã đi theo Lăng Hàn, để hắn suýt chút nữa tức ngất.
Những người này đều trúng tà sao?
---------------
Lăng Hàn tiến vào thôn trang.
Nơi này phảng phất như nghĩa địa, tĩnh mịch, không nghe được bất cứ động tĩnh gì.
- Quá yên tĩnh!
Tần Liên Nguyệt nói, không ngừng nhìn những nơi không có nguyệt quang soi sáng, thật giống như sợ địa phương tối tăm rậm rạp sẽ đột nhiên nhảy ra một quái vật.
- Không có hô hấp, không tim có đập!
Chư Toàn Nhi nghiêm nghị nói.
Với những cao thủ như bọn họ, cách trăm trượng, lại cách mấy bức tường cũng có thể nghe được tiếng tim đập hô hấp, cái này hoàn toàn không là vấn đề. Nhưng hiện tại, những thanh âm này đều không có, thậm chí ngay cả thanh âm chó sủa, gà vịt kêu cũng không có.
Thật giống như thôn trang này đã hoang phế vô số năm, nhưng rõ ràng còn có thể nhìn thấy dưới mái hiên vài nhà treo bắp ngô, ớt khô, đại diện cho thôn trang này trước đây không lâu còn có người ở, thậm chí chỉ là ngày hôm qua.
- Quái lạ!
Tất cả mọi người phát hiện không thích hợp, dồn dập nói.
Diệp Vinh cũng đi tới, không khỏi cười gằn:
- Chỉ là một thôn trang phàm nhân mà thôi, có cái gì ngạc nhiên?
Không người nào để ý hắn, lòng hiếu kỳ của mọi người bị kích thích lên rồi.
Lăng Hàn đẩy một cánh cửa, đi vào, gia cụ trong phòng đều còn, thậm chí trên bàn còn bày mấy món ăn, nhưng hiện tại đương nhiên đã nguội, ngửi ngửi, vẫn chưa hỏng.
Không biết đột nhiên xảy ra chuyện gì, dẫn đến toàn bộ người trong thôn trang đều chết hết? Hơn nữa còn có gia súc!
Tìm một hồi, Lăng Hàn lại đi tới một gian phòng khác, nhưng nơi này hỗn loạn hơn nhiều, có dấu vết tranh đấu rõ ràng, trên đất, trên tường còn có máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.
- Phát sinh xung đột, nhưng kích thước không lớn, chỉ là phàm nhân tranh chấp.
Tần Liên Nguyệt suy đoán.
- Nhưng đến tột cùng phát sinh cái gì, lại lan đến toàn bộ thôn trang, thậm chí súc vật?
Điều này khiến người ta khó hiểu, coi như hai người đánh như thế nào đi nữa cũng không thể liên lụy đến toàn bộ thôn trang a, huống chi ngay cả gà chó cũng gặp xui xẻo.
Lăng Hàn đi tới nội thất, đột nhiên, hắn dẫm chân xuống.
Oanh, một bóng đen đột nhiên chạy ra, nhào tới Lăng Hàn, hai tay mở ra, làm dáng muốn ôm, nhưng miệng mở thật to, lộ ra răng trắng um tùm, nhắm thẳng vào yết hầu của Lăng Hàn.
- Hừ, chỉ là phàm nhân, còn dám đánh lén hại người?
Diệp Vinh khinh thường nói, tay phải phất lên, đùng, nhân ảnh kia ngã chổng vó, trên trán tuôn ra một vết máu.
- Ồ!
Lăng Hàn kinh ngạc, tay phải rung lên, nguyên lực hóa thành hỏa diễm thắp sáng bốn phía, chỉ thấy này đúng là một thôn dân, trên trán xuất hiện một lỗ máu, nhưng không có máu tươi vẩy khắp nơi, mà chỉ là một lỗ máu, chảy ra một chút máu màu đen.
- Có gì đáng xem?
Diệp Vinh bất mãn nói, rõ ràng sắp đến Dược cốc, vì sao phải lãng phí thời gian ở chỗ này?
- Đây là Thi Binh!
Lăng Hàn nhíu mày, người này đã chết rất lâu, vì lẽ đó máu tươi đều đọng lại, mà Thi Binh nếu không bị khống chế, vậy chỉ còn sót lại bản năng nguyên thủy nhất.
Giết chóc, nuốt huyết nhục của sinh linh.
Hiển nhiên, thôn dân, gia cầm trong thôn đều bị Thi Binh ăn, đại bộ phận phải tiến vào núi rừng, tiếp tục đi tìm đồ ăn, mà con này mai phục trong phòng, dưới tình huống không có bị kinh động chính là một bộ tử thi, nhưng nghe thấy hơi thở của vật còn sống, nó liền chuyển động.
Đáp án mở ra, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, không biết mới là sợ hãi nhất, hiện tại biết bọn họ phải đối mặt cái gì, ngược lại liền không lo.
- Kỳ quái, tại sao nơi này có Thi Binh, lẽ nào Thiên Thi Tông làm ra?
Lăng Hàn lẩm bẩm nói, quãng thời gian trước Thiên Thi Tông rất kiêu căng, lấy đệ tứ sát trận vây nhốt Vạn Bảo Thành, nếu không có Phong Phá Vân xuất hiện, phỏng chừng tám chín phần mười Vạn Bảo Thành sẽ rơi xuống trong tay Thiên Thi Tông.
Hắn có loại cảm giác, Thiên Thi Tông vẫn biết điều làm việc có khả năng ở đời này toàn diện quật khởi.
Cái này vừa là niên đại tốt nhất, vừa là niên đại xấu nhất.
- Chỉ là Thi Binh cấp thấp.
Diệp Vinh lại nhận ra Thi Binh, cũng không phải chỉ biết tự kiêu nha.
Lăng Hàn tìm toàn bộ thôn trang một lần, nơi này tổng cộng có năm con Thi Binh, để hắn khiếp sợ chính là, có hai con Thi Binh rõ ràng cường đại hơn rất nhiều, hẳn là nuốt chửng Thi Binh khác, thu được tăng lên.
Thời điểm ở Lạc Nguyệt hạp, Lăng Hàn liền ngăn cản âm mưu của Thiên Thi Tông, đối phương muốn lợi dụng đan dược, để tất cả mọi người của Bắc Hoang biến thành Thi Binh, nuốt chửng lẫn nhau, dưỡng ra một Thi Vương.
Lẽ nào hiện tại lá gan của Thiên Thi Tông lớn đến dám xằng bậy ở Trung Châu như thế?
Từ nhân khẩu mà nói, Trung Châu đủ để bồi dưỡng được rất nhiều Thi Vương, nhưng vấn đề là, Trung Châu còn có thế lực siêu cấp như Tuyệt Đao Tông, Thiên Kiếm Tông, có thể mặc cho Thiên Thi Tông xằng bậy như thế sao?
Thiên hạ này, nhất định sẽ không yên ổn.
Bọn họ Lăng Hàn lại xuất phát, trải qua mấy thôn trang nhỏ, phát hiện người ở đó đều đã biến thành Thi Binh. Tình huống như vậy, không chỉ Lăng Hàn kinh tâm, ngay cả Tần Liên Nguyệt, Diệp Vinh cũng trở nên nghiêm nghị.
Thiên Thi Tông đây là ý gì?
Bọn họ không tìm được người của Thiên Thi Tông, bởi vì đã thâm nhập núi rừng, ở dưới sự chỉ dẫn của Tần Liên Nguyệt, bọn họ đi tới một thung lũng, cực kỳ hẻo lánh, lối vào bị một cây đại thụ chặn, nếu không cố ý leo lên, là tuyệt đối không thể phát hiện.
Sau lối vào, là một lối đi thật dài, vô cùng hẹp, nhưng sau khi đi về phía trước vài chục trượng, con đường liền rộng, càng ngày càng rộng.
Đỉnh đầu có tầng tầng loạn thạch nhô ra che chắn, dù cho bay ở trên không trung, chỉ có thể cho rằng đây là một vùng núi, làm sao có khả năng biết phía dưới kỳ thực có động thiên khác?
Tia sáng thông qua khúc xạ kỳ diệu chiếu xuống, tuy không quá sáng sủa, nhưng cũng đủ để cho người nhìn vật.
Cất bước một lúc, phía trước rốt cục xuất hiện dáng dấp thung lũng, quả nhiên, vị trí lối vào có một cây linh quả cấp bảy, đó là một cây đào, kết đầy trái cây đỏ ngầu, mỗi trái lớn như cái chén, xa xa liền có thể ngửi thấy hương vị mê người.
Mọi người không khỏi thèm nhỏ dãi, hận không thể lập tức hái một quả nếm thử, Hổ Nữu càng chảy nước miếng xuống.
Nhưng không người nào dám vọng động, bởi vì cốc khẩu có một con báo màu đỏ thẫm, trên lưng có mạch văn to bằng nắm tay, tổng cộng chín cái.
Hôi Văn Báo, yêu thú Linh Anh Cảnh, trên lưng có mấy mạch văn liền đại biểu mấy tầng.
Yêu thú Linh Anh tầng chín, thông thường mà nói mạnh hơn võ giả Linh Anh tầng chín phổ thông rất nhiều, bởi vì yêu thú da dày thịt béo, móng vuốt, răng tương đương với trân kim cùng cấp, bất luận lực sát thương hay lực phòng ngự đều vượt qua võ giả cùng cấp.
- Làm sao sẽ là Linh Anh tầng chín!
Diệp Vinh cau mày nói, tuy hắn tự nhận thực lực cùng cấp khó tìm đối thủ, nhưng gặp phải Linh Anh Cảnh cũng chỉ có thể chạy, huống chi cái này là yêu thú Linh Anh tầng chín.
Tuy linh quả ở trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Lăng Hàn đại hỉ, thu cây đào kia vào Hắc Tháp, vậy thì có linh đào cấp bảy cuồn cuộn không ngừng rồi!