Thần Đạo Đan Tôn

Chương 624: Giải trừ một nguy cơ



Người ở phụ cận đều là vẻ mặt quái lạ.

Có thể tới chỗ này, thấp nhất cũng phải là Thần Thai Cảnh, xưa nay không ít lần đi di tích động phủ rèn luyện, gặp không ít quái sự, nhưng một con thỏ lại mở miệng nói tiếng người, cái này vẫn để cho bọn họ chấn kinh đến thất điên bát đảo.

Hơn nữa, con thỏ này rất mạnh, một cước liền đạp lăn Mộ Dung Thanh, thực lực của đối phương là rõ như ban ngày a.

Vèo, Mộ Dung Thanh nhảy lên, nhìn hai bên một chút nói:

- Là ai dám đánh lén tiểu gia?

Thấy ánh mắt của mọi người đều chăm chú vào một con đại bạch thỏ, da mặt của hắn không khỏi vặn vẹo, kinh hô:

- Con thỏ chết tiệt này còn biết nói?

- Chết cả nhà ngươi!

Con thỏ lại xông ra ngoài, ác chiến với Mộ Dung Thanh.

- Xem Diệt Ưng Thập Bát Cước của Thỏ Gia!

Oành oành oành oành… tốc độ của con thỏ cực nhanh, liên tục bắn ra, hai chân loạn đạp Mộ Dung Thanh.

- Thỏ chết tiệt, tiểu gia và ngươi không cừu không oán, đạp muội muội ngươi a!

Mộ Dung Thanh giận dữ nói.

- Còn dám mắng Thỏ Gia nhà ngươi, không đạp ngươi thì đạp ai?

Con thỏ kêu to oa oa, chân đạp liên tục.

Đừng nhìn nó cả ngày bị Hổ Nữu cắn, như người hiền lành, nhưng này chỉ là đối với Hổ Nữu mà thôi, thời điểm đối phó những người khác, nó chính là một con thỏ lưu manh tiêu chuẩn, miệng tiện, thô bạo còn bá đạo.

Một người một thỏ đánh nhau, rất nhanh liền bay vào không trung, triển khai ác chiến.

- Không cần để ý tới bọn họ.

Lăng Hàn cười nói, hắn xem như nhìn ra rồi, tuy thiên phú võ đạo của Mộ Dung Thanh kinh người, nhưng cũng là một tên miệng tiện, để cho hắn và thỏ lưu manh tập hợp lại một tổ a.

- Đánh xong tự nhiên sẽ dừng lại.

Chư Toàn Nhi học theo Lăng Hàn.

Lăng Hàn và Vũ Hoàng nói tới chuyện đã xảy ra hai năm qua, Vũ Hoàng đột nhiên nói:

- Ta nghĩ, ngươi không cần lo lắng có người bởi vì tăm tích thần tàng mà ra tay đối phó ngươi rồi.

- Vì sao?

Lăng Hàn hiếu kỳ.

- Trước đây không lâu Văn Nhất Kiếm tới Trung Châu, phân biệt đi mấy thượng cổ tông môn như Thiên Kiếm Tông, Tuyệt Đao Tông… hiện tại, mấy tông môn này liên hợp tuyên bố, bất luận người nào cũng không được hạ sát thủ với Văn Nhất Kiếm, bằng không chính là đối địch với bọn họ. Nghĩ đến, hẳn là Văn Nhất Kiếm nói ra tin tức thần tàng cho những tông môn này, đổi lấy che chở.

Vũ Hoàng giải thích.

Nha, lại còn có chuyện như vậy.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận Văn Nhất Kiếm bất đắc dĩ và quả đoán.

Đối phương không có Hắc Tháp, đừng nói gặp phải Phá Hư Cảnh, dù tới một Hoá Thần Cảnh cũng có thể làm cho hắn không chỗ có thể trốn. Với hắn mà nói, hiện tại thần tàng không chỉ không có bất kỳ chỗ tốt nào, trái lại chỉ có thể hạn chế hắn phát triển.

Cả đời yên lặng trốn ở giữa núi rừng, hắn có thể có tiền đồ gì, có thể tiến vào Phá Hư Cảnh, về sau thành Thần sao?

Nếu không thể thành Thần, như vậy thần tàng không phải một câu nói suông sao?

Ngược lại, giao tọa độ thần tàng ra, hắn không chỉ không có tổn thất, thậm chí có thể nói điều kiện với mấy đại tông môn, thu được chút chỗ tốt. Mà nếu vận may của hắn nghịch thiên, ngày sau tiến vào Thần giới, vẫn có thể đi tranh cướp thần tàng kia.

Nếu như mình không có Hắc Tháp, có lẽ cũng chỉ có thể như Văn Nhất Kiếm.

Hiện tại tọa độ thần tàng rơi vào trong tay mấy thượng cổ tông môn, những người khác lại đi cướp đoạt ý nghĩa đã không lớn, ngươi ngay cả Phá Hư Cảnh cũng không thể vào, có thể đi Thần giới đào bảo tàng sao?

Bởi vậy Văn Nhất Kiếm đã thay Lăng Hàn giải trừ một nguy cơ.

- Văn Nhất Kiếm cũng được tư cách vào thẳng học viện.

Vũ Hoàng lại nói.

Lăng Hàn gật đầu, bất kể là thực lực bản thân, hay công lao "bán" thần tàng, Văn Nhất Kiếm muốn thu được một tiêu chuẩn vào thẳng là chuyện dễ dàng.

- Có biết quy tắc sát hạch tiến vào học viện không?

Hắn hỏi.

- Tạm thời còn không rõ ràng, nhưng nếu chọn thiên tài võ đạo, đánh nhau là miễn không được a.

Vũ Hoàng thờ ơ nói, tràn ngập thô bạo.

Lăng Hàn gật đầu, Vũ Hoàng thiếu chỉ là công pháp hoàn chỉnh, để hắn có thể bước vào Phá Hư Cảnh. Mà ở võ đạo, Vũ Hoàng đã tự nghĩ ra quyền thuật, đi ra con đường của mình, đã không cần võ kỹ, chỉ có thần thông mới có thể tăng lên sức chiến đấu của hắn.

Nói một lúc, Lăng Hàn lấy nồi ra, bắt đầu hầm nấu đồ ăn, hương vị mê người truyền khắp, không chỉ người ở phụ cận thầm nuốt nước miếng, một người một thỏ ở giữa bầu trời cũng ngừng đánh, dồn dập rơi xuống, con mắt nhìn chăm chú.

Hổ Nữu hung hãn, nhảy ra nói:

- Không được đánh chủ ý đồ ăn của Nữu!

Thái độ hộ thực mười phần.

Chờ đồ ăn chín, mọi người liền bắt đầu ăn, thực lực đám người bọn họ mạnh mẽ, bất kể là Lăng Hàn, Hổ Nữu, Vũ Hoàng, Mộ Dung Thanh, kỳ thực đều có tư cách vào thẳng học viện, hiện tại bốn người tụ cùng một chỗ, ngay cả Linh Anh Cảnh cũng có thể quét ngang, ai dám trêu chọc?

Bởi vậy, tuy mọi người thầm chảy nước miếng, còn kỳ quái một con yêu thú biết nói, nhưng không có ai dám qua quấy rầy bọn họ.

Mộ Dung Thanh quả nhiên là một tiện nhân, rất nhanh liền cùng con thỏ kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ, để Hổ Nữu cười là làm bạn với cầm thú, để tên này buồn bực không thôi.

Nơi này rất náo nhiệt, mỗi ngày đều có chiến đấu, thiên tài đến từ trời nam biển bắc đều không phục nhau, nói vài câu liền đánh, mà bởi vì tụ tập quá nhiều thiên tài, có ít người rõ ràng không muốn vào, không có tư cách vào học viện cũng tới, ở phụ cận bày hàng, bán ra đồ vật đa dạng.

Ngày thứ hai, Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh đều đi vào trong núi rừng phụ cận, tìm kiếm yêu thú ác chiến, nói không chắc có thể được trân kim, linh dược… nếu không lẽ nào nửa năm này đều ngồi không sao?

Lăng Hàn vừa tới, hắn rất phấn khởi đi dạo bốn phía, khu vực bên ngoài có lượng lớn quán vỉa hè, bày ra rất nhiều vật phẩm.

Có chút là linh dược cấp thấp không đáng chú ý, có chút là Cổ Khí từ trong di tích đào ra, có thể sử dụng, cũng có không thể dùng, nguyên nhân phải nhìn nhãn lực của mình.

Chư Toàn Nhi làm bạn ở bên cạnh hắn, Hổ Nữu nắm tay Lăng Hàn, có vẻ rất không kiên trì, Lăng Hàn chỉ nhìn một chút, tiểu nha đầu liền lôi kéo hắn muốn rời khỏi, để Lăng Hàn rất buồn bực, đi dạo phố không phải nữ nhân thích nhất sao, ngươi xem Chư Toàn Nhi, tập trung cỡ nào a.

Đi một chút, chỉ thấy một đống người vây quanh một quán nhỏ, có vẻ rất náo nhiệt.

Lăng Hàn cũng chen tới, hóa ra tất cả mọi người cảm thấy hứng thú với một chiếc lọ.

Đây thực sự là một cổ vật, thân bình rách rưới, hoa văn mơ hồ, miệng bình càng phá ra một miếng lớn, nhưng ngay cả như vậy, vẫn cho người một loại cảm giác khí thế bàng bạc.

Chủ sạp là một lão giả, tu vi Linh Anh Cảnh, để mọi người không dám ra tay cướp đoạt.

- Lão tiền bối, đây là Bảo khí gì?

Lăng Hàn hỏi.

- Luyện Tiên Bình!

Ông lão từ tốn nói.

Lăng Hàn sững sờ, luyện tiên? Khẩu khí thật lớn, lại muốn luyện hóa Thần linh, nhưng thấy thế nào, cái đồ cổ này cũng không thể có uy năng như vậy a, mạch văn đã sắp diệt hết rồi.

- Bán thế nào?

Hắn lại hỏi, nếu như giá cả không cao, không ngại mua về vui đùa một chút.

- Dùng bảo dược đổi, có thể kéo dài sinh mệnh.

Ông lão nói, tuy hắn rất mạnh mẽ, nhưng tuổi tác lớn, khí huyết khô cạn, hiển nhiên không còn mấy năm nữa.

Đối với nhân vật như vậy mà nói, không có gì quý giá bằng bảo dược kéo dài tính mạng.

Ai không muốn sống lâu, nhưng bảo dược kéo dài tính mạng là linh dược quý giá, có tiền cũng không thể mua. Chẳng trách, người nhiều nhưng không ai ra tay, không phải mọi người không muốn ra tay, mà là ông lão chào giá quá cao, không có mấy người mua nổi.

Coi như có, đổi một chiếc lọ thủng như thế thật có lời sao?

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.