Trên lý thuyết mà nói, chỉ cần hắn tọa trấn Đại Lăng Triều, có thể thông qua Đồ Đằng tiến hành oanh kích bất kỳ nơi nào trong quốc thổ. Nhưng điều này cần lực lượng thần hồn mạnh mẽ giúp đỡ, dù cho cường độ thần hồn của Lăng Hàn đã sớm bước vào Phá Hư, nhưng không cách nào ra tay quá xa.
Nhưng Tiêu Diệu Nhan chỉ cách mười dặm, nếu như chút khoảng cách ấy cũng không cách nào điều khiển, vậy hắn cũng quá phế, quốc thế cũng quá vô dụng!
Phốc!
Tiêu Diệu Nhan lập tức trúng chiêu, nhưng lực lượng của quốc thế chỉ khoảng Phá Hư cửu tinh, chết no là mười tinh, cái này hoàn toàn không đủ để tạo thành uy hiếp với nàng, chỉ cắt ra một góc áo, nhưng ép nàng phải ra tay chống đỡ một trận.
Dù sao thể phách của nàng không biến thái chút nào, nào dám ngạnh kháng?
Đã như thế, tốc độ của nàng tự nhiên bị ảnh hưởng.
Lăng Hàn cười cợt, hai tay dật động, vô số khí kiếm chém về phía Tiêu Diệu Nhan.
Hắn cũng đang giành giật từng giây.
Quốc thế tự nhiên là lấy mãi không hết, nhưng Hắc Tháp quán lực chỉ có thể kéo dài nửa canh giờ, nếu như hắn không thể ở trong thời gian đuổi theo Tiêu Diệu Nhan và chém giết nàng, vậy hắn không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Chỉ có quốc thế hắn không phải là đối thủ của Tiêu Diệu Nhan, dù sao cảnh giới thực tế của hai người kém nhau quá nhiều.
Phốc phốc phốc, Tiêu Diệu Nhan múa kiếm, không ngừng chém bay kiếm khí phóng tới, nhưng nàng ngơ ngác phát hiện, Lăng Hàn đã càng đuổi càng gần.
Nàng quyết tâm, không tiếp tục để ý những kiếm khí này nữa, chỉ lấy nguyên lực bảo vệ chỗ yếu hại, toàn lực thoát thân.
Cái này tuy để nàng vết thương đầy rẫy, nhưng bắt đầu có hiệu quả, khoảng cách với Lăng Hàn lại bắt đầu kéo dài. Chờ chạy tới khu vực Bắc Hải, đó là nơi quốc thế của Đại Lăng Triều không thể với tới.
Đến thời điểm đó xem ai giết ai!
Trong mắt Tiêu Diệu Nhan tràn ngập sát khí, mình ở Thần giới cũng không có thảm qua như vậy, đến Hạ giới lại cần thiêu đốt bản nguyên mới có thể thoát thân.
Thời điểm nàng nghĩ đến thất thần, chỉ thấy trước mặt có thêm một bóng người nhỏ bé, sau đó một nắm đấm đập tới.
- Nữu chi lốc quyền!
Oành!
Cú đấm này nặng nề nện ở trên mặt của nàng.
Tiêu Diệu Nhan căn bản không nghĩ đến trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một người, nàng bay ở giữa không trung, hoàn cảnh chung quanh sớm bị nàng quan sát qua, ba phương hướng phía trước đều không có ai, như vậy, người đánh lén này chỉ có từ phía sau đuổi theo!
Tê, đây là quỷ sao? Nàng đã thiêu đốt bản nguyên, ai còn có thể đuổi theo nàng?
Máu tươi trong mũi chảy ra, cả người ngửa về phía sau, ở trong cao tốc ăn một đấm, nàng hoàn toàn không cách nào khống chế thân thể của mình.
- Đau chết Nữu rồi!
Hổ Nữu vội hất tay, cú đấm này đánh lên mặt Tiêu Diệu Nhan, kỳ thực tương đương với dùng lực lượng tương tự đánh vào quả đấm của mình, lại thêm Tiêu Diệu Nhan cao tốc, xương tay của nàng gãy lìa, thậm chí cả cánh tay đều mềm nhũn buông xuống.
- Đáng chết!
Tiêu Diệu Nhan đã tỉnh táo lại, nàng nhìn chằm chằm Hổ Nữu, sát cơ như sôi.
Trên người tiểu cô nương này có bảo vật, ngay cả đại năng Thần giới cũng động tâm.
Giết nàng, đoạt được bảo vật, mình luyện hóa!
Tiêu Diệu Nhan lộ ra vẻ tham lam, đây thực sự là tự mình đưa tới cửa.
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi!
Đúng lúc này, phía sau nàng truyền đến một thanh âm lạnh lùng, làm cho lông tơ của nàng dựng đứng, trên trán che kín mồ hôi.
Nàng hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Lăng Hàn đã phất lên Tích Sinh Kiếm!
- Đừng có giết ta, ta có thể làm nữ nhân của ngươi!
Nàng thét to.
- Bằng vào dung mạo và thiên phú võ đạo của ta, tuyệt đối sẽ trở thành giúp đỡ của ngươi!
Trong lòng nàng cười gằn, này tự nhiên chỉ là kế hoãn binh, nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết người đàn ông này.
- Nghĩ hay lắm!
Kiếm của Lăng Hàn đảo qua, không chút ngừng lại.
Cái gì!
Nàng đẹp như thế, thiên phú võ đạo cao như vậy, hắn cũng xuống tay được?
Tiêu Diệu Nhan quát một tiếng, hai cánh phía sau mở rộng, muốn tránh thoát một đòn trí mạng này.
Phốc!
Kiếm xẹt qua, một cái đầu người bay lên, trên mặt vẫn còn mang theo khiếp sợ không thể tin tưởng, máu nóng tùy ý, chấn động thiên địa. Đùng, thân thể không đầu ngã xuống, ngay cả co giật cũng không có, trực tiếp mất mạng.
Đây chính là sát kiếm đệ nhất thiên hạ!
Lăng Hàn thu kiếm nói:
- Như thế nào, để ta xem một chút bị thương có nặng hay không!
- Đau chết Nữu rồi!
Hổ Nữu bĩu môi, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Lăng Hàn lấy ra linh dược, trị liệu cho Hổ Nữu, cười nói:
- Ngươi cũng thực gan to bằng trời, ngay cả nàng cũng dám cản, vừa nãy ta cũng bị ngươi dọa sợ, chớ bị đụng đến tan xương nát thịt a!
Phá Hư Cảnh bỏ mạng mà chạy, hơn nữa còn thiêu đốt bản nguyên, bản thân nắm giữ sức chiến đấu Phá Hư mười tám tinh, va chạm một cái, nói không chắc Phá Hư Cảnh cũng bị đụng nát bét, huống chi chỉ là một Thiên Nhân Cảnh.
Có điều, Hổ Nữu dù sao cũng là Hổ Nữu, độc nhất vô nhị, không thể cân nhắc theo lẽ thường.
- Hì hì, nữ nhân xấu xí này cũng muốn làm nữ nhân của Lăng Hàn, Nữu không đáp ứng!
Hổ Nữu dùng một bàn tay khác cầm lấy Lăng Hàn.
- Lăng Hàn là của Nữu!
Nàng biểu đạt ý độc chiếm mãnh liệt, nhưng nơi sâu xa trong ánh mắt lại có một tia lo lắng.
Lăng Hàn cười ha ha, nha đầu này vẫn chưa từng thay đổi, thời điểm năm tuổi như vậy, thời điểm mười tuổi cũng như thế. Có điều, tiểu nha đầu cũng lớn rồi, hiện tại có thể xưng tiểu cô nương, có chút nữ nhân vị rồi.
- Nữu muốn ăn thật nhiều thức ăn ngon, bồi bổ thân thể!
Hổ Nữu nhìn Lăng Hàn đưa tay đòi thức ăn.
Lăng Hàn gật đầu, trước tiên ở trên người Tiêu Diệu Nhan tìm một trận, nhưng không có phát hiện không gian Linh khí, cái này không hợp thân phận của nàng. Có thể là từ Thần giới đến sẽ phá hư không gian Linh khí, bằng không có thể mang theo lượng lớn bảo vật, mà sẽ không mỗi người chỉ mang theo một giọt Thần huyết.
Hắn và Hổ Nữu tiến vào Hắc Tháp, trước tiên chuẩn bị đồ ăn cho tiểu cô nương, để nàng có thể ăn uống thỏa thuê, quên đi đau đớn.
Về sau, Lăng Hàn nắm Tu La Ma Đế tới.
Ở trong Hắc Tháp, Lăng Hàn chính là Thần linh.
Tu La Ma Đế lạnh run, hắn đã bị Tiểu Tháp chỉnh một trận, hiện tại hoàn toàn không có tính khí, ngoan như cháu trai vậy.
Tuy được xưng "Đế", nhưng khí thế của hắn và Lôi Hỏa Đại Đế lại kém nhau quá nhiều.
- Ta nói! Ta cho ngươi biết một bí mật lớn, đừng có giết ta!
Tu La Ma Đế vừa thấy được Lăng Hàn, lập tức gọi lên, trước đó Tiểu Tháp đã chứng minh, ở đây tính mạng của hắn cực kỳ yếu đuối.