Thần Đạo Đan Tôn

Chương 878: Chém Thiên Đạo Chi Nhãn (Hạ)



Chỉ trong nháy mắt, hắn liền cao đến một trượng, vóc người thon dài, nào còn có chút mập mạp?

Đây là một nam tử rất anh tuấn!

- Lão đại!

Thất Vương đều lệ rơi đầy mặt, đây mới là Vương của bọn họ, anh tuấn đến để bọn họ đố kị!

Mã Đa Bảo cũng không chỉ biến thân mà thôi, hắn hét lớn một tiếng, càng nhiều quốc thế tràn vào trong cơ thể, thúc đẩy sức chiến đấu của hắn tăng lên.

Ầm!

Thân thể của hắn như muốn nổ tung, nguyên bản chỉ thon dài, nhưng hiện tại cường tráng đến kinh người, mỗi một khối bắp thịt đều đang run rẩy, thật giống như muốn phun trào ra lực lượng hủy thiên diệt địa.

Sức chiến đấu hai mươi Tam Tinh!

Lăng Hàn bừng tỉnh nói:

- Mập mạp này tu luyện kỳ công, dẫn đến bình thường mập đến kinh người, kỳ thực là một loại phương pháp Luyện Thể đặc thù, để năng lực chịu đựng của bản thân tăng cao một đoạn dài!

Thiên tài như Mã Đa Bảo, trải qua một lần khai thiên thất bại, chẳng lẽ còn sẽ rập khuôn một lần nữa sao?

Phá Hư Cảnh, một tinh tức một thiên địa!

Thiên Đạo Chi Nhãn đã đạt đến cực hạn, nhưng Mã Đa Bảo thì không, bất quá nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, tin tưởng không thể duy trì chiến lực như vậy quá lâu.

Nhưng Mã Đa Bảo có một tinh áp chế, cái này quá then chốt.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sơn Hà Phủ vung chém, Thiên Đạo Chi Nhãn bị đánh bay, địa phương hai lần bị phá tan kia đột nhiên nứt ra, nhỏ xuống máu tươi.

- Vạn tuế!

Phía dưới, tiếng hoan hô như hải dương.

Ngay cả Lăng Hàn cũng nhiệt huyết sôi trào, tuy Thiên Đạo Chi Nhãn đã từng hai lần bị thương, nhưng này là Thần linh ra tay, nhưng bây giờ thì sao? Nó cuối cùng tổn thương ở trong tay người phàm.

Phá Hư hai mươi Tam Tinh, ngay cả Thiên Đạo Chi Nhãn cũng có thể áp chế!

Thiên Đạo Chi Nhãn chảy máu, mà thiên địa cũng bay lên mưa máu, đây là thiên địa đau buồn.

- Trẫm, hôm nay đồ Thiên lập quốc!

Mã Đa Bảo cười to, hào hùng vạn trượng, Sơn Hà Phủ tỏa ra hào quang óng ánh, chém đến Thiên Đạo Chi Nhãn vết thương càng lớn.

Nguyên bản Thiên Đạo Chi Nhãn coi như không địch lại cũng sẽ không thua trận nhanh như thế, nhưng trước sau hai lần bị cường giả tuyệt thế gây thương tích, nguyên khí của nó thiệt lớn, hiện tại gặp phải Phá Hư hai mươi Tam Tinh, cuối cùng ép vỡ nó.

Thiên Đạo Chi Nhãn liên tục bại lui, trời xanh đẫm máu và nước mắt, nhưng lại có thanh âm tù và vang vọng ở trong thiên địa, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Đây là khích lệ anh hùng, khai thiên chính là tráng cử vĩ đại nhất của Tiểu Thế Giới.

- Diệt cho trẫm!

Mã Đa Bảo hét dài một tiếng, Sơn Hà Phủ vung ra một đòn óng ánh nhất.

Ầm!

Thiên Đạo Chi Nhãn bị chém ra, máu tươi tùy ý, hóa thành hai nửa từ giữa bầu trời rơi xuống. Một bên hạ xuống, một bên thiêu đốt, vẫn chưa rơi xuống đất đã hóa thành tro tàn.

Mã Đa Bảo thu hồi lưỡi búa, mắt chú bầu trời, hiện tại đã quét dọn chướng ngại vật, chỉ cần hắn có thể phá tan giới bích, chém ra lỗ hổng đủ lớn, liền có thể mang theo vùng thế giới này tiến vào Thần giới.

- Mở!

Hắn quát to, giơ Sơn Hà Phủ lên thật cao, nhắm bầu trời tàn nhẫn chém tới.

Một búa một búa, sức chiến đấu hai mươi Tam Tinh không hề bảo lưu mà thoả thích nổ ra.

Thiên địa bị xé ra, hơn nữa không còn là hư không hắc ám, mà hiện ra một mảnh mờ mịt, mông lung, phía sau mông lung, mọi người mơ hồ có thể nhìn thấy một thiên địa mới.

Là Thần giới sao?

Mã Đa Bảo càng ngày càng thần dũng, Sơn Hà Phủ điên cuồng chém, thế phải đánh tan bầu trời này.

Mở ra, mở ra, thật mở ra rồi, vùng thế giới kia càng ngày càng rõ ràng.

Lăng Hàn cũng không khỏi kích động, hai tay siết chặt, có vẻ rất căng thẳng.

Xoạt, nhưng vào lúc này, trong thế giới đó lại có một ánh kiếm chém ra, chém thẳng vào Mã Đa Bảo!

Chiêu kiếm này, chém ra Kiếm Mang dài ngàn trượng, như một đạo Thần hà!

Quá đột nhiên, ai có thể nghĩ tới trong thiên địa đối diện sẽ có công kích kéo tới? Hơn nữa, uy lực của chiêu kiếm này cực kỳ đáng sợ, tuyệt đối vượt qua Phá Hư hai mươi tinh, Kiếm Mang dài ngàn trượng, như có thể hủy thiên diệt địa.

- Cao thủ Ngũ Tông!

Lăng Hàn đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt tất cả đều là sát ý.

Quả nhiên, Ngũ Tông không phải không có động tĩnh, mà là đang mai phục, vào lúc này cho một đòn trí mạng.

Lăng Hàn nghe Dực Song Song nói, nếu như chỉ phá tan hư không, như vậy từ nơi này đi ra ngoài, đối ứng Thần giới chính là vị trí của Ngũ Tông. Vì lẽ đó, Ngũ Tông mới có thể ở không gian đối ứng bày xuống sát trận, Hằng Thiên Đại Lục không có một Phá Hư Cảnh nào có thể sống đi ra.

Thế nhưng, nếu như là khai thiên, như vậy chỉ cần thành công, toàn bộ đại lục sẽ tiến vào Thần giới, sẽ xúc động quy tắc Thần giới, tùy cơ đưa Hằng Thiên Đại Lục đến một góc nào đó của Thần giới.

Chí ít, đại trận này tuyệt đối không ngăn được lực lượng khai thiên, tuyệt đối sẽ lập tức đổ nát.

Nhưng hiện tại trời còn chưa mở, Thần giới Ngũ Tông lợi dụng lỗ hổng này tập kích, chỉ cần giết Mã Đa Bảo, như vậy khai thiên dĩ nhiên sẽ thất bại.

Đây tuyệt đối là công kích của Thần linh, bằng không tuyệt đối không thể vượt qua sức chiến đấu của Phá Hư hai mươi tinh. Hơn nữa, từ Thần giới đánh công tới, dù cho thông qua lỗ hổng do khai thiên bổ ra, nhưng sẽ phải bị cắt giảm to lớn.

Bằng không, Thần linh chém ra một kiếm, Hạ giới có ai có thể kháng cự?

Nhưng dù vậy, uy thế của một kiếm này cũng mạnh đến không cách nào hình dung, Mã Đa Bảo hóa giải được sao? Phải biết, hắn đang khai thiên, bản thân liền chịu áp lực cực lớn!

Mã Đa Bảo hừ lạnh một tiếng, vung vẩy Sơn Hà Phủ tiến lên nghênh tiếp.

Phốc!

Một tiếng vang trầm thấp, Kiếm Mang chém tới, Mã Đa Bảo bị đánh bay ra mấy trăm trượng, trong ma sát cao tốc, không khí bốn phía đều bốc cháy lên, hình thành một đạo diễm mang thật dài, như một con rồng lửa.

Chặn lại rồi!

Nhưng vấn đề là, bầu trời phía trên cũng đang hợp lại.

Mã Đa Bảo vội vung búa chém tới, xoạt xoạt xoạt, sau mấy búa, trời xanh lại mở, nhưng vào lúc này, một ánh kiếm đảo qua chém tới hắn.

Hết cách rồi, Mã Đa Bảo không thể làm gì khác hơn là vung phủ đón nhận, nhưng như thế, cố gắng trước đó của hắn lại uổng phí, vết nứt thiên địa lại đang dung hợp.

Chiêu này của Ngũ Tông cũng thật tàn nhẫn!

Ngươi có chặn hay không?

Chặn, ngay cả trời cũng không mở được. Không đỡ, vậy liền bị trọng thương thậm chí đánh giết, như vậy khai thiên cũng không được.

Lăng Hàn chau mày, cái này không ổn a, Ngũ Tông lại vô liêm sỉ như vậy, lấy thân phận Thần linh trực tiếp ra tay can thiệp! Hơn nữa, bọn họ xa ở Thần giới, cách một đại trận, ai có thể phá tan đại trận kiềm chế bọn họ?

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.