- Ngày hôm nay tiến hành nguyệt khảo, mọi người cần phải toàn lực ứng phó, nếu như biểu hiện kém hơn lúc nhập học, sẽ bị học viện cảnh cáo, sau ba lần trực tiếp khai trừ.
- Vâng!
Tất cả mọi người nghiêm nghị đáp lại.
Lăng Hàn nhấc tay, tiếp đó đứng lên nói:
- Sư tỷ, nếu như cầm thứ nhất có ban thưởng hay không?
Thủy Nhạn Ngọc lắc đầu nói:
- Không có.
- Không có a!
Trong nháy mắt Lăng Hàn mất đi hứng thú, nằm úp sấp trên bàn ngủ, không có ban thưởng còn có động lực sao?
Thấy dáng dấp hắn lười biếng, Thủy Nhạn Ngọc không khỏi sinh khí.
Người kia rõ ràng thực lực mạnh như vậy, vì sao lại không có tâm tiến thủ? Trách nhiệm của ngươi ở đâu a?
Nếu không phải người này là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình, thực sự là mặc kệ hắn!
- Bắt đầu đi!
Nàng không vui nói.
Cái gọi là cuộc thi, nói trắng ra chính là đánh nhau, nếu không còn có thể làm gì?
Nhưng không người nào dám khiêu chiến Lăng Hàn, đều thầm chấp nhận hắn là thứ nhất.
Nói giỡn, ngày hôm qua Lăng sư huynh một người đánh tan Tây Phân Viện, này là ngưu bức thế nào? Nếu như ngươi lợi hại hơn Lăng sư huynh, vậy lúc Tây Phân Viện tìm đến, ngươi có dám đứng ra hay không?
Đó không phải là tìm đánh sao?
Vì vậy, Lăng Hàn rõ ràng không có đánh một trận, cũng tự động trở thành nguyệt khảo thứ nhất.
Sau khi cuộc thi chấm dứt, Lăng Hàn cố ý thỉnh giáo vấn đề với Thủy Nhạn Ngọc, tiếp cận rất gần.
Hắn nhận thức võ đạo rất khắc sâu, nói mấy câu liền kích phát hứng thú của Thủy Nhạn Ngọc, hồn nhiên không biết tiếp cận Lăng Hàn quá gần. Nhưng nội tâm của nàng đã ngầm đồng ý Lăng Hàn có thể có đặc quyền nhất định, cho nên mới không có phòng bị.
Trong lòng Lăng Hàn cười thầm, ở đây khẳng định có cơ sở ngầm của Triệu Luân, vậy xem cho đủ đi, nhanh đi bẩm báo đi.
...
Tây Phân Viện.
Vài thanh niên phía sau có Sơn Hà dương động đứng chắp tay, nhìn một đám sư đệ sư muội Phá Hư Cảnh mặt đỏ tới mang tai, sắc mặt rất xấu xí.
- Chỉ có một người, đơn thương độc mã xông vào, các ngươi lại còn không ngăn được?
- Chẳng những không ngăn cản, lại để cho hắn tổn thương nhiều người như vậy?
- Một đám phế vật!
Các sư huynh Sơn Hà Cảnh trách mắng, bọn họ đều là người Tiểu cực bộ của Tây Phân Viện, biết được ngày hôm qua Phá Hư bộ bị Lăng Hàn đanh bay, nên ngày hôm nay lại đây xác nhận tình huống một chút.
- Lẽ nào Lăng Hàn này còn có ba đầu sáu tay?
Bọn họ rất là chẳng đáng, dù sao học sinh của Xích Thiên Học Viện nhiều lắm, mà một Phá Hư Cảnh thiên tài đi nữa cũng không có khả năng để Sơn Hà Cảnh quan tâm. Bởi vậy, bọn họ rất không giải thích được, các sư đệ của Tây Phân Viện giới này quá yếu, cư nhiên bị người giết ra giết vào, vứt sạch mặt mũi của Tây Phân Viện.
- Lưu sư huynh, Lăng Hàn kia thật rất mạnh, mấy ngày hôm trước lúc quyết đấu với La Phách, một chiêu liền miểu sát!
Có người xem qua Lăng Hàn và La Phách quyết đấu nói.
Lưu sư huynh, tên là Lưu Hằng, Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, đồng thời cũng là thiên tài Nhất Tinh, ở trong mấy người này thực lực mạnh nhất, nên trong vài tên Sơn Hà Cảnh đều lấy hắn dẫn đầu.
Lưu Hằng lộ ra vẻ khinh thường nói:
- La Phách? Là Hoàng Đô tam đại cao thủ trẻ tuổi? Chiến lực bất quá mười tám tinh mười chín tinh mà thôi.
- Bẩm Lưu sư huynh, La Phách luyện hóa một khối Huyết Khấp Thạch, chiến lực đã đạt tới hai mươi mốt tinh, trước đó hắn đã từng liều mạng ba chiêu với Diệp Thừa Vận, bất phân thắng phụ.
Có học sinh nói.
Lúc này mấy người Lưu Hằng mới lộ ra vẻ kinh ngạc, chiến lực hai mươi mốt tinh, ngay cả bọn họ trước đây cũng không có đạt đến.
- Ngày hôm qua, Cổ sư huynh cũng toàn lực ứng phó, nhưng vẫn bị Lăng Hàn kia nhất chiêu đánh bại.
Lại có học sinh nói.
Sắc mặt của Lưu Hằng càng ngày càng thận trọng:
- Chiếu nói như vậy, thực lực của người kia chẳng phải là đạt tới hai mươi ba tinh?
- Cũng không phải là không có khả năng!
Một học sinh Sơn Hà Cảnh nói.
- Theo ta biết, người nọ là từ Tiểu Thế Giới phi thăng lên, hơn nữa còn là Đế Vương khai thiên. Lưu sư huynh, có tin đồn nói khai thiên mà đến, sẽ được Thiên Địa ban thưởng.
- Thiên Địa ban thưởng?
Lưu Hằng hỏi, mặc dù hắn là thiên tài trong Sơn Hà Cảnh, bình thường sao đi quan tâm sự tình của Tiểu Thế Giới? Khai thiên đạt được Thiên Địa ban thưởng, với hắn có quan hệ gì đâu?
- Có người nói, có thể đạt được lực lượng quán chú, bù đắp ba tinh lực lượng sau cùng!
Lúc này Lưu Hằng mới nghiêm nghị nói:
- Khai thiên ít nhất phải có chiến lực hai mươi tinh, cộng thêm ba tinh lực lượng, chiến lực của hắn liền đạt tới hai mươi ba tinh.
Đây là không thể giải, trong Phá Hư Cảnh tuyệt không có người có thể địch nổi yêu nghiệt như vậy.
- Được rồi!
Hắn vỗ tay nói.
- Tam quốc tranh phách sắp bắt đầu, cũng ý nghĩa Thiên Hải Bí Cảnh muốn mở ra.
- Lưu sư huynh, ý của ngươi là?
- Hắc hắc, nếu người nọ có thể tiến vào Thiên Hải Bí Cảnh mà nói, sinh tử liền ở trong chúng ta khống chế.
Lưu Hằng cười lạnh nói.
- Ha ha, nếu như hắn có tư cách đi vào, vậy sẽ để cho hắn đẹp mắt!
...
Chỗ thác nước.
Triệu Luân kinh ngạc nói:
- Ngay cả toàn bộ Tây Phân Viện cũng không đở nổi hắn?
Tên thị vệ thứ hai dưới tay hắn, Bạch Nguyên Tư cung kính nói:
- Bẩm Thiếu Chủ, chiến lực của người này có thể tới hai mươi ba tinh, không có quốc thế gia trì, trong Phá Hư Cảnh là không có người có thể chiến thắng hắn.
Sắc mặt của Triệu Luân chợt âm trầm xuống, hắn ở Phá Hư Cảnh cũng chỉ đạt tới hai mươi tinh mà thôi, hiện tại có người vượt qua hắn ba tinh chiến lực, làm trong lòng hắn có chút không vui.
- Lấy chiến lực của hắn, lần này nhất định có thể suất lĩnh bản triều thu được thứ nhất trong tam quốc tranh phách. Nữ Hoàng bệ hạ thưởng phạt phân minh, sẽ cho hắn một danh ngạch tiến nhập Thiên Hải Bí Cảnh.
Bạch Nguyên Tư lại nói.
- Thiên Hải Bí Cảnh!
Hai mắt của Triệu Luân sáng ngời, hắn là thiên tài Tứ Tinh, nên trước đây hắn cũng tiến nhập Thiên Hải Bí Cảnh.
- Nếu như hắn tiến nhập Thiên Hải Bí Cảnh mà nói, vậy thì đừng để hắn đi ra ngoài nữa.
Hắn lạnh lùng nói, tuy hắn rất lý giải tính cách của Thủy Nhạn Ngọc, nhưng gần đây nghe đồn vẫn để hắn phi thường, phi thường khó chịu.
- Vâng!
Bạch Nguyên Tư vội nửa quỳ xuống nói.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lăng Hàn rất điệu thấp, vẫn ở trong học viện, không có cho Ám Dạ Đường cơ hội ám sát, mà bên Triệu Luân cũng rất an phận, không gây chuyện gì nữa.