Ba gã đại hán vừa bước ra cửa có khuôn mặt đen sạm thâm trầm, tóc bới cao lên phía sau. Gã đứng ở giữa đôi mắt sâu hoắm, vận áo màu tro ngắn, hai tay thả xuôi xuống lộ ra mười ngón tay gân guốc, miệng như Lôi Công, mũi vểnh lên nếu ban đêm gặp gã ta ắt phải phát khiếp mà chết.
Hai gã đại hán đứng bên cạnh, một người chính là gã tính Bạch, cả hai cùng chống tay ở sườn chăm nhìn đối phương.
Ảo Chưởng Nghiêm Hóa hừ một tiếng trầm giọng hỏi :
- Bằng hữu, các người đem Đoạn điếm chủ đi đâu rồi?
Gã tính Bạch nét mặt vẫn không có biểu hiện gì, nói :
- Chớ lo lão lùn đó, các vị nhanh vào nhập tiệc, bọn tôi chuẩn bị mâm tiệc cho bảy vị từ trước, đợi các vị cùng thưởng thức.
Gã đại hán khác cười nhạt xen lời :
- Đại ca, nên nói rõ cho họ biết la bữa ăn cuối cùng của họ trên cuộc đời.
Chợt nghe gã đại hán gầy ốm đứng giữa cất cao giọng gọi :
- Dâng thức ăn lên!
Lập tức có ba gã kình trang đại hán bưng rượu và thức ăn lên đặt ở bàn giữa, rồi thoái lui ra một bên.
Gã tính Bạch quay sang ôm quyền nói với gã có miệng như Lôi Công :
- Bẩm Đường chủ, đã đến giờ!
Gã được xưng là Đường chủ liền chỉ vào bọn Nghiêm Hóa, nói như ra lệnh :
- Nhập tiệc đi, còn đợi gì!
Nghiêm Hóa không giận ngược lại còn cười, nhún hai vai nói :
- Quái đản, chẳng lẽ giữa ban ngày lại gặp quỷ rồi sao? Ngồi khắp phòng toàn là những thứ ma quỷ không có mùi người.
Nghê Dũng trợn mắt chen lời :
- Ta cảm thấy khắp cả tửu điếm này nặc cả mùi quỷ, giữa thanh thiên bạch nhật bầy yêu nghiệt này lại từ đâu chui ra vậy?
Trình Thiên Lý ngạc nhiên nói nhỏ :
- Đại bảo đầu, thật là tà môn, bầy yêu quái này sao lại biết trước chúng ta tới đây? Lẽ nào hai thứ đó của chúng ta đã bị lộ rồi sao?
Gã tính Bạch nói giọng gắt gỏng :
- Không được làm chậm trễ thời gian lên đường, vào ăn đi!
Nghê Dũng quát lớn :
- Ai thèm ăn đồ của các ngươi, đừng mong dùng rượu thịt đó để giở trò ám hại chúng ta.
Nghiêm Hóa cười lạnh nhạt, điềm tĩnh nói :
- Các vị dám tìm đến địa phận Kim Gia lâu để lộng hành, tất có lai lịch không nhỏ, vậy xin báo danh hiệu được không?
Gã tính Bạch lớn tiếng :
- Ăn xong rồi nói cũng không muộn!
Trình Thiên Lý xỉ vào mặt :
- Ai biết tổ tông lai lịch của các ngươi ở đâu? Các ngươi thuộc môn phái nào?
Gã đại hán Đường chủ cất giọng như ma gầm quỷ thét :
- Đinh mỗ tuy muốn các vị bó tay chịu chết, nhưng cũng không muốn nhân lúc các vị bụng đói lại đi lấy tính mạng của các ngươi, bởi vậy ta khuyên các ngươi ăn một bữa no nê đi!
Giọng điệu nghe ra như gã ta đã mười phần nắm chắc sẽ lấy được tính mạng của đối phương.
Gã tính Bạch cười hắc hắc nói :
- Đường chủ, chúng ta nói với họ cũng không phương hại gì, dù sao họ đã là những người sắp chết rồi.
Tay đại hán Đường chủ gật đầu, gã tính Bạch chỉ vào gã Đường chủ, nói rõ :
- Đại Mạc Cô Lâu bang trực thuộc Bắc Phương đường chủ Đinh Bất Hưởng Đinh tam gia!
Gã ta chỉ sang người còn lại nói tiếp :
- Vị này là Bạch Vô Kỵ, là huynh đệ với ta. Còn ta... hắc... hắc ta là Bạch Vô Thường huynh đệ ta đương chức Phó đường chủ Bắc Phong đường, có trong tay tám mươi mốt huynh đệ thuộc hạ, có mặt trên hiện trường đây chỉ là một số ít. Ba vị bằng hữu, ta nói vậy đã quá rõ rồi.
Nghiêm Hóa thoạt động nét mặt, đáp lời :
- Vốn từng nghe Ải ngoại có Cô Lâu bang, nhưng người của Cô Lâu bang lâu nay không đến Quan nội vãng lai hoạt động, và cũng vạch rõ ranh giới ngang Liêu Cảnh, các người sao...
Đường chủ Đinh Bất Hưởng cắt ngang lời :
- Không cần nói nhiều, ăn hay không tùy các ngươi, khi đến giờ ta sẽ lấy đi tính mạng của các ngươi không một chút nương tình!
Gã ta đưa cao hai tay lên, những ngón tay có móng dài xát vào nhau ken két quái lạ.
- Ngươi đoán đúng, người Đại Mạc nhắc đến Quỷ Trảo Đinh Bất Hưởng, không có ai không biết, không có ai không hiểu cả...
Nghiêm Hóa chỉ vào rượu thịt trên bàn, gằn giọng :
- Rượu thịt đó huynh đệ ta sẽ tiếp nhận, nhưng đợi sau khi Nghiêm mỗ lãnh giáo qua cao chiêu của ba vị rồi hãy dùng.
Gã ta đánh mắt thị ý cho Nghê Dũng và Trịnh Thiên Lý, cả ba nhất tề lùi lại chính giữa khoản sân trống.
Bốn tay hắc y đại hán đứng canh giữ bốn con ngựa sau xe, vừa thấy vậy liền cảnh giác, bạt Song Nhẫn phủ và Ngưu Giác đoản đao ra, chằm chằm nhìn về phía cửa.
Ngay lúc này từ trong tửu điếm nhảy vọt ra một toán đại hán áo tro, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc xương khô đầy móng vuốt, năm cái vuốt nhọn tựa như năm mũi dao nhỏ sắc ngọt, phát ra tia sáng xanh rờn rợn khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Hơn hai mươi đại hán áo tro vừa nhảy ra khỏi cửa, đồng loạt hô một tiếng, chỉ trong chớp mắt đã vây lấy ba người bọn Nghiêm Hóa ở giữa.
Đinh Bất Hưởng bước tới, ngạo nghễ phát hiệu lệnh :
- Phân ra mười huynh đệ qua vây bốn con ngựa lại, chớ quên rằng: hôm nay giết thêm được một người của Kim Gia lâu, ngày sau tấn công vào Trường Xuân sơn sẽ giảm bớt đi một địch nhân.
Gã ta nói thẳng thừng, cũng không thèm sợ địch phương nghe đến.
Như đã được huấn luyện kỹ càng, lập tức có mười tay đại hán áo tro xông qua, vây lấy bốn con ngựa của Kim Gia lâu, ngoài gương mặt đầy sát khí ra, cũng đoán không ra chúng đang nghĩ tính những gì.
Bạch Vô Thường sắc mặt trầm trọng nói với Đinh Bất Hưởng :
- Đường chủ, người của Kim Gia lâu bá đạo ngang tàng, lần trước thuộc hạ cũng giao đấu với gã Tinh Cố ở nơi này, không ngờ nửa chừng đột ngột xuất hiện tên Lạc Đại Hoành, mới bị họ phá tung những rương gỗ. Lần này gặp ở đây, để thuộc hạ thanh toán bọn họ.
Bọn Nghiêm Hóa nghe rất rõ, Bạch Vô Thường ắt đã có đụng độ với Đại bảo đầu Cố Ưng, nếu thật sự như vậy thì không thể kinh thường đối phương.
Không sai, Bạch Vô Thường đã một lần nghênh chiến với Cố Ưng, may bấy giờ Lạc Đại Hành còn xuất hiện kịp thời, mới phá tung...
(scan lệch trang mất dòng)
Bạch Vô Thường tay cầm Khô Cốt Hình hoa lên, bước lên trước mặt bọn Nghiêm Hóa lạnh giọng :
- Bọn ngươi ai lên trước?
Nghê Dũng nhún vai, Song Nhẫn phủ trên tay phải khua một vòng, vọt người đến gần Bạch Vô Thường quát :
- Ngươi nói đã từng tiếp chiêu với Cố đại bảo đầu bọn ta sao? Không khoa trương khoác lác chứ?
Bạch Vô Thường cười hắc hắc mấy tiếng, lên giọng :
- Mục tiêu của Bạch đại gia hoàn toàn không phải gã tính Cố kia, Triển Nhược Trần mới là mục tiêu chính.
Nghê Dũng xỉ mắng :
- Mặt ngươi chỉ xứng với đít ngựa kia mà thôi.
Bạch Vô Thường nhếch môi cười nhạt :
- Xứng hay không ta không thể chứng minh cho ngươi, vì ngươi sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy.
Nghiêm Dũng nói với Nghiêm Hóa :
- Lão Nghiêm, lão nghe đấy, khẩu khí của hắn ta quá cuồng ngạo.
Nghiêm Hóa nói giọng giễu cợt :
- Hắn tưởng bọn ta người đất sét.
Trình Thiên Lý vọt lên một bước, đứng đối mặt với Bạch Vô Thường, mỉa mai cất giọng :
- Bằng hữu, ngươi biết quỷ từ đâu ra không? Quỷ là do người mà ra. Nói cách khác người sống không được mới biến thành quỷ. Có những người cũng như ngươi, sau khi bị người ta giết mới biến thành quỷ. Khi làm người còn bị giết hại, biến thanh quỷ thì cũng chẳng có gì ghê gớm.
Bạch Vô Thường cất tiếng cười quỷ quyệt :
- Người của Kim Gia lâu ai cũng cuồng vọng, quả nhiên không hư giả chút nào! Bọn ta bày bố Thiết môn quan, các ngươi có qua được hay không là nhờ vào vận may của các người.
Trịnh Thiên Lý nổi cơn thịnh nộ, vung mạnh Song Nhẫn phủ miệng rống lên :
- Ta thịt tươi loài súc sinh cuồng ngôn như ngươi!
Bạch Vô Thường xoay người tợ như bình địa nổi cơn gió lốc, Cô Lâu trảo trong tay vụt xéo ngang dọc mấy mươi đường dao chéo nhau, Song Nhẫn phủ và Cô Lâu trảo phát ra hàng ngàn ánh chớp tỏa đầy trời. Trình Thiên Lý phát hiện Cô Lâu trảo của địch nhân thì ra lại làm bằng sắt, không những hình thù quỷ quái, mà xuất chiêu còn quỷ dị, thủ pháp tàn độc!
Phía bên kia, Nghiêm Hóa nói nhỏ với Nghê Dũng :
- Lão Nghê, tên tính Bạch kia xem ra không đơn giản. Ta thấy tình thế quá bức bách, hiện tại địch đông ta ít, chi bằng ta thanh toán tên Đinh Bất Hưởng, còn lão đệ đi đối đầu với Bạch Vô Kỵ, được không?
Nghê Dũng đáp lại :
- Tôi hiểu ý của Nhị bảo đầu, phải cho họ trận cuồng sát, nếu như đắc thủ, thì những tên còn lại không đáng lo.
- Đúng như vậy!
Dứt lời, Nghiêm Hóa liền phóng người lao về phía Đinh Bất Hưởng, miệng hét lên :
- Tên yêu nghiệt kia, thần Chung Quỳ tới đây!
Theo tiếng hét, người lão ta đã ở trên đầu Đinh Bất Hưởng, kèm theo những tiếng “bình... bình...”. liên tiếp vang lên, ba mươi bảy chưởng xuất ra cùng lúc, chưởng ảnh rợp trời, không biết đâu là chưởng thực và đâu là giả?
Nghiêm Hóa tự xưng là thần Chung Quỳ, mà Chung Quỳ chuyên đi bắt ma quỷ, Đinh Bất Hưởng đã xưng là Quỷ Trảo, đương nhiên rất cay cú về câu nói của Nghiêm Hóa. Nay thấy đối phương phát chưởng chụp xuống đầu, hai tay gã quay như chong chóng chống đỡ phía trên đầu, người bỗng thụp xuống ba xích, cặp quỷ trảo vung nhanh đón đỡ chưởng chiêu của đối phương.
“Bình bình bình bình” một loạt tiếng nổ vang dài, Nghiêm Hóa bay người rơi ngoài hai trượng, lão cúi nhìn ba vết trảo cào xé trên tay trái, máu chảy theo vết thương thấm ra ngoài áo, phẫn nộ trừng đôi mắt báo nhìn Đinh Bất Hưởng, quát gắt :
- Ngươi đúng là quỷ thành tinh!
Đinh Bất Hưởng cũng bị chưởng lực của đối phương đánh làm cặp Quỷ trảo suýt khỏi tay. Gã ta ngầm vận cộng lực toàn thân, chuẩn bị giáng cho đối phương một đòn trí mệnh.
Đương nhiên Đinh Bất Hưởng cũng thầm nghĩ, chỉ cần hạ được Nghiêm Hóa, mấy tên còn lại hạ gục không khó.
Phía bên kia, Nghê Dũng sáp chiến với Bạch Vô Kỵ bất phân thắng bại.
Ngay lúc này bỗng nghe có tiếng quát lớn :
- Cho ngươi bay đầu!
Tiếng quát như sấm rền, máu từ trên trời rơi xuống như mưa, Trình Thiên Lý lơ lửng người trên không, đầu chúc xuống dưới, rơi thẳng xuống đất, từ tai phải cho đến tay trái bị rạch một đường sâu lồi thịt ra ngoài.
Bạch Vô Thường phóng người theo, cười cuồng vọng, hét lên :
- Hảo tiểu tử, tiếp thêm trảo nửa của Bạch đại gia!
Chưa đợi Bạch Vô Thường phát chiêu, Trình Thiên Lý đã quát :
- Sát!
Song Nhẫn phủ kèm theo tiếng gió lạnh người đánh thẳng vào Bạch Vô Thường đang trên đà lao tới, trong lúc Bạch Vô Thường thoắt lách biến chiêu vung Cô Lâu trảo luồn qua Song Nhẫn phủ đánh vào trên ngực phải của Trình Thiên Lý, thì ngọn đảo đao của Trình Thiên Lý đã nhanh như điện xẹt phóng vào trên vai của Bạch Vô Thường.
Chỉ nghe hự một tiếng, Bạch Vô Thường vai lệch qua một bên, máu phun tràn cả mặt, trông đỏ như mặt Quan Công.
Trình Thiên Lý trên ngực phải thụ thương cũng không nhẹ, hai thớ thịt rách ra chảy lòng thòng xuống trước ngực!
Trình Thiên Lý không kêu một tiếng nào, chỉ rùng hai vai, vì ở bộ vị đó da thịt dày tuy nói thương thế không nhẹ, nhưng cũng không đến nỗi nguy cập.
Bạch Vô Thường lai khác, ngọn dao của Trình Thiên Lý gần như cắm lút vào xương vai, gã ta thở không ra hơi, ngã nhào người xuống đất.
Ánh mắt của hai người rực lên đầy hung dữ, như muốn nhìn xem ai ngã xuống trước.
Bên kia, Nghiêm Hóa đã bạt Song Nhẫn phủ và Ngưu Giác đoản đao, loại binh khí thường dùng của Kim Gia lâu. Đinh Bất Hưởng hai tay múa tít hai Quỷ trảo, di động cước bộ, gương mặt nhỏ và dài, trông càng lạnh bạo và hung dữ.
Một tiếng hú vang lên rùng rợn, cặp Quỷ trảo múa liên hoàn nhắm bổ vào Nghiêm Hóa.
Nghiêm Hóa cũng như người phát cuồng, Song Nhẫn vạch lên vô số đạo hàn quang vây áp đối phương.
Chỉ thấy hai người phân rồi hợp, hợp rồi phân... Tiếng gào thét như những con mãnh thú...
Trong phút chốc, Nghiêm Hóa đã biến thành một con người máu, nửa vành tai bên phải bay đâu mất, trên lưng và cẳng chân máu tuôn ra xối xả.
Đinh Bất Hưởng cũng không thua gì, ở vế chân trái bị rạch một đường dài cả xích, thịt trào ra ngoài, nhưng gã ta như không còn biết đau đớn nữa, chẳng cần nhìn xem ra sao...
Nghiêm Hóa thấy tình thế không ổn, liền quát gọi :
- Trình Thiên Lý!
Trình Thiên Lý đang đối mặt nhìn Bạch Vô Thường, nghe vậy liền quay đầu đáp lại :
- Nhị bảo đầu có gì dạy bảo?
Nghiêm Hóa bảo :
- Đem hai thứ đó đi nhanh, nơi này có ta và lão Nghê chặn hậu!
Trình Thiến Lý nghiến răng, nói :
- Nhị bảo đầu, để lão Nghê áp tải hai rương đó lên đường đi! Tôi phải quyết phân cao thấp thắng bại với tên yêu nghiệt này mới được.
Nghiêm Hóa quát :
- Trình Thiên Lý, ngươi kháng lệnh hay sao?
Đằng kia, Nghệ Dũng đang quyết tử chiến với Bạch Vô Kỵ, nghe vậy liền lên tiếng :
- Lão Trình, Kim Gia lâu còn có cấp sự trọng yếu hơn đang đợi chúng ta, lão việc gì phải đi liều mạng với mấy tên yêu nghiệt tạp nhạp đó?
Đột nhiên Đinh Bất Hưởng cười hắc hắc cất giọng :
- Các người chẳng có ai thoát thân được đâu!
Thanh âm vừa dứt, Nghiêm Hóa bỗng hô lớn :
- Đi!
Dứt lời, ba bóng người liên tiếp vọt lên không trung, chỉ trong chớp mắt bọn Nghiêm Hóa đã đáp xuống bên ngựa.
Cùng lúc, bốn đại hán của Kim Gia lâu đang phối hợp một cách điêu luyện, vung đao ngăn chặn hai mươi mấy địch nhân đang xông tới.
Bọn đại hán áo tro thấy bốn thuộc hạ của Kim Gia lâu đang múa đao công kích cản đường, liền phân ra bốn mũi vây áp địch phương.
Song phương lao vào cuộc tàn sát thảm khốc.
Trình Thiên Lý nén chịu vết thương trên vai và trước ngực, vọt người đáp trên lưng ngựa, dây cươngg giật mạnh, hai con tuấn mã chở rương nhân sâm hí vang một tiếng, tung vó phóng đi như tên vút.
Đinh Bất Hưởng nghiến răng chịu đựng vết thương trên đùi, thấy Trình Thiên Lý đã phi ngựa trốn thoát, cơn nộ hỏa xung thiên, gã ta gầm lên :
- Vây chặt, giết sạch, hôm nay để cho một người của Kim Gia lâu trốn thoát, ngày sau chúng ta sẽ thêm một địch nhân, giết đi!
Lúc này Nghệ Dũng đã thoát ra khỏi vòng vây chiến của Bạch Vô Kỵ, thoắt bùng người về phía Nghiêm Hóa. Bạch Vô Kỵ hét một tiếng, Cô Lâu trảo trước người sau nhằm vào lao bổ về phía Nghê Dũng.
Còn Bạch Vô Thường đã lấy lại sức, thấy Trình Thiên Lý đã thoát thân, bèn trút hết cơn phẫn nộ lao người về phía Nghê Dũng.
Nghê Dũng đang xoay người chống trả Bạch Vô Kỵ, liếc nhìn về phía kia, thấy Bạch Vô Thường toàn thân đầy máu đang lao nhanh tới, lão nghiến răng nhảy vọt người lên, Song Nhẫn đón đỡ Cô Lâu trảo của Bạch Vô Kỵ, đầu lão ta nhằm húc về phía Bạch Vô Thường.
Quá nhanh và quá bất ngờ, Quỷ trảo ở tay phải đang ở trên không, Bạch Vô Thường đã thấy đầu của đối phương đánh tới, vốn muốn nghiêng đầu tránh nhưng không kịp, “bình” một tiếng hai cái đầu húc vào nhau, máu bắn phụt ra không phân rõ là của ai. Nhưng thấy Nghê Dũng đáp người xuống đất nhẹ nhàng như không có chuyện gì.
Bạch Vô Thường bị húc làm dập đầu rơi người xuống đất hết cựa quậy.
Bạch Vô Kỵ kinh hãi thất sắc, lao bổ người tới thất thanh kêu lên :
- Ca ca!
Ở góc bên kia những tiếng kêu thảm khốc vang lên, bốn hắc y đại hán của Kim Gia lâu bị đánh tan thây nát cốt, máu thịt bay vung lên đầy trời, rơi xuống lẫn lộn với sáu bảy xác chết của bọn đại hán áo tro.
Nghiêm Hóa lướt mắt nhìn đấu trường cất giọng :
- Cô Lâu bang có gì ghê gớm đâu? Hôm nay đã có một bữa điểm tâm trước khi khai đại tiệc. Tính Đinh kia, bọn ta đang có công chuyện không tiện phụng bồi!
Nghê Dũng cười ha hả tiếp lời :
- Nhị bảo đầu, chúng ta hôm nay đã được lãnh giáo rồi, giờ đi thôi!
Giọng nói còn vang, hai người đã lao vút ra ngoài mười trượng.
Đinh Bất Hưởng hai mắt sâu hóm như muốn phun ra máu, gã ta phẫn nộ đạp lên trên mấy thi thể nát bấy của thuộc hạ Kim Gia lâu nguyền rủa :
- Mẹ kiếp! Đến khi bọn ta vây hãm được Kim Gia lâu, nhất định phải giết bọn ngươi không còn một mống.
Hiện tại, Đại Kim lâu đèn đuốc sáng trưng!
Ở chính giữa Thân Vô Kỵ đôi mày nhíu sạm lại, ngồi yên không nói không rằng. Phía bên phải, Kim Thục Nghĩa và hai phu thê Thụy Lương Can than thở, tỷ muội Thân Vô Cầu và Thân Vô Mộ ngồi cạnh bên Thi Gia Gia, mọi người đều yên lặng chăm nhìn Đồ Thủ Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần chắp tay, bước quanh, thỉnh thoảng đứng lặng người chú mắt nhìn về phương xa, nét mặt trầm lặng đăm chiêu, trong lòng chàng rất băn khoăn lo lắng, có thể nói rằng đây là vấn đề nan giải nhất mà chàng đã gặp phải trong suốt cuộc đời.
Bên ngoài Đại Kim lâu, chợt xuất hiện một bóng người, người này mắt trái che kín, thần thái uy mãnh, lão ta chính là Hình đường Đại ty vệ Vô Tình Báo Phí Vân!
Phí Vân tiến vào Đại Kim lâu liền thi lễ với Triển Nhược Trần :
- Bẩm Thiếu chủ, Nhị bảo đầu Nghiêm Hóa cấp chữ Tinh cùng Nghê Dũng và Trình Thiên Lý thụ thương áp giải hai rương nhân sâm trở về, có bốn huynh đệ đã thiệt mạng, xin Thiếu chủ ban lệnh!
Triển Nhược Trần hỏi giọng nặng nề :
- Nhị đương gia chưa trở về sao?
Nhị đương gia chính là Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ.
Phan Đắc Thọ vốn là Tam đương gia của Kim Gia lâu, sau khi Đơn Thận mưu phản thất bại bị chết, Phan Đắc Thọ tự nhiên trở thành Nhị đương gia. Như hôm nay lão ta còn trên đường trở về Kim Gia lâu, có rất nhiều điều Triển Nhược Trần ngoài việc cùng bàn bạc với Kim Thân nhị gia ra, đối với việc điều binh khiển tướng, kế hoạch đối địch, chàng cần phải bàn tính cùng với Phan Đắc Thọ.
Triển Nhược Trần thấy Phí Vân lắc đầu, biết Phan Đắc Thọ chưa trở về, liền nghiến răng trầm trọng :
- Nhẩm tính ngày giờ, Nhị đương gia nên về đến vào ngày hôm qua, lẽ nào...
Phí Vân nói giọng lo lắng :
- Thiếu chủ, nhân mã phái đi hay những thuộc hạ trở về, đa số đều gặp người của Đại Mạc Cô Lâu bang quấy nhiễu và chặn đánh, lẽ nào Nhị đương gia...
Triển Nhược Trần nét mặt lạnh lai, nói :
- Đại ty vệ có biết từ Đại Lương trở về Kim Gia lâu có mấy con đường có thể đi được không?
Phí Vân đáp :
- Từ Đại Lương đến Trường Xuân sơn, bình thường thì đi theo đại đạo băng qua Trú Đại tập, nhưng nếu có cấp sự, cần đi theo tiểu lộ xuyên qua Ngũ Lý pha nối thẳng đến Trường Xuân sơn.
Triển Nhược Trần ngẫm nghĩ giây lát hỏi :
- Con đường đó người nào thành thạo nhất?
Phí Vân suy nghĩ chốc lát, trả lời :
- Con đường này thuộc Bắc phương, Hoàng Ưng Tô Kiệt thành thạo nhất, tuy nhiên Băng Hầu Huyền Tiểu Hương cũng thường đi trên con đường đó.
Triển Nhược Trần bảo :
- Tìm Huyền Tiểu Hương, chuẩn bị hai con ngựa, cùng ta đến Ngũ Lý pha ngay lập tức.
Phí Vân kinh ngạc nói :
- Thiếu chủ, đã gần canh hai rồi...
Mọi người đều đứng dậy cả, Thi Gia Gia nói giọng rất lo lắng :
- Nhược Trần, muốn đi đón Nhị đương gia cũng nên đợi trời sáng rồi đi.
Triển Nhược Trần lắc đầu kiên quyết :
- Lâu chủ mất tích, sống chết không hay, trong lòng phát hoảng, ta muốn một mình đến Đại Mạc cũng khó khăn lên đường ngay được vì đang trông chờ Nhị đương gia. Như hôm nay ta lo lắng sợ rằng Nhị đương gia...
Chàng chăm chăm nhìn vào màn đêm xa thẳm nói tiếp :
- Sự tình xem ra khá quan trọng, ngoài việc địch ám ta minh, địch còn phô trương võ lực, lỡ ra ứng phó không nổi, e rằng Kim Gia lâu lâm vào họa biến!
Thân Vô Kỵ than một tiếng, nói :
- Chuyện đã đến như vậy, mọi người đều trông cậy vào sự vận trù kế sách của Nhược Trần.
Từ ngoài cửa, Phí Vân thi lễ :
- Thuộc hạ lập tức phái người đi tìm Huyền Tiểu Hương.
Mới đi mấy bước lão quay lại hỏi :
- Thiếu chủ, trong Phi Long bát vệ có cần điều phái vài người tùy tùng theo Thiếu chủ không?
Triển Nhược Trần lắc đầu trả lời :
- Không cần, chỉ đem theo một mình Huyền Tiểu Hương, vả lại ta cũng chỉ đến Ngũ Lý pha, nếu không gặp Nhị đương gia ắt sẽ quay về ngay!
Bầu không khí tĩnh lặng, từ xa có tiếng gọi :
- Bẩm Đại ty vệ, Huyền Tiểu Hương đã đi Ngõa Bằng Oa tìm vui rồi!
Giọng của Phi Vân quát gắt :
- Khốn nạn, Lâu chủ có chuyện, hắn còn lòng dạ đi tìm vui à? Nhanh tìm hắn ta về đây!
Tiếp đó nghe tiếng vó ngựa vang lên, rồi xa dần xa dần...
Triển Nhược Trần nghĩ không sai, Nhị đương gia Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ quả nhiên giữa đường gặp nạn, nhân vì địch nhân vận dụng kế sách chu tường như vậy, bao vây Kim Gia lâu trong vòng phạm vi một trăm dặm, đương nhiên càng không bỏ qua thành Đại Lương ở Tây Trường Xuân sơn, mà Phan Đắc Thọ thường phụ trách sự vụ ở mặt đó.
Pham Đắc Thọ nhận được mật thư của Đại Kim lâu vào một buổi sáng sớm, lão ta vừa thức dậy đã thấy gã cận vệ Hoa Mãng Diêu Cương hớt hải chạy vào, hai tay dâng bức mật thư.
Pham Đắc Thọ vừa nhìn thấy đã thất kinh, bảo chuẩn bị ngựa và cùng theo lão trở về Kim Gia lâu ngay. Đi theo lão ta gồm bốn tay cận vệ thân cận Hoàng Ưng Tô Kiệt, Khôi Lang Thạch Tiên Nhân, Hắc Hùng Đào Kỳ Trung và Hoa Mãng Diêu Cương.
Năm con tuấn mã phóng ra khỏi thành Đại Lương, Hoàng Ưng Tô Kiệt thúc ngựa theo sau lưng Phan Đắc Thọ, cất cao giọng :
- Nhị đương gia, chúng ta đi theo đại đạo? Hay men theo tiểu lộ?
Gã ta thúc ngựa lên cùng đi song song rồi nói tiếp :
- Đi đại đạo phải vòng qua Trứ Mã tập, lộ trình đi thêm năm mươi dặm. Nếu đi thẳng theo tiểu lộ băng qua Ngũ Lý pha, sẽ được gần hơn năm mươi dặm.
Phan Đắc Thọ nói :
- Đi theo Ngũ Lý pha. Mẹ nó! Đại Mạc Cô Lâu bang cũng dám thâm nhập nội giới Liêu Bắc vuốt râu hùm, thật to gan!
Hoàng Ưng Tô Kiệt lên tiếng :
- Đại Mạc có Cô Lâu bang, tuy nhiên cũng chỉ nghe truyền ngôn, đâu ngờ lại thâm nhập vào địa phận chúng ta, còn chĩa mục tiêu vào Kim Gia lâu, khốn khiếp!
Phan Đắc Thọ cho ngựa đi nhanh, nói :
- Địch nhân dám công kích vào Kim Gia bang, tất có âm mưu rất lớn. Có lẽ lần trước, mấy tay được Đơn Thận tuyển chọn, bọn họ sau khi không chịu tổn thất đã cấu kết với Cô Lâu bang, rồi mới tìm đến Trường Xuân sơn chúng ta.
- Nhị đương gia giải phiền, bọn hắn dù thâm độc đến đâu cũng không đến tận Đại Mạc xa xôi để cầu cạnh Cô Lâu bang đâu!
Tô Kiệt cho ngựa đi sánh vai với Phan Đắc Thọ, nói tiếp :
- Nghe nói mấy năm nay Đại Mạc tai ương trầm trọng, hẳn là Cô Lâu bang muốn xâm lấn địa giới Liêu Bắc, như vậy đương nhiên Kim Gia lâu là mục tiêu chính!
Pham Đắc Thọ nói :
- Nghe đâu Cô Lâu bang có hơn ngàn người, trong Bang không thiếu tinh binh mãnh tướng, ta không tin họ lại vô cớ tìm đến Kim Gia lâu...
Ngừng lại giây lát, đoạn nói tiếp :
- Đương nhiên trước khi Lâu chủ chưa hiện thân, tất cả đều chỉ là đoán phỏng, đợi sự thực sẽ chứng minh...
Năm con tuấn mã lao đi như bay, trong lòng năm người hồi hộp lo hoảng, không biết có chuyện trọng đại gì phát sinh.
Ánh nắng ban trưa chói chang, từ xa có một rừng tùng, trông nhìn xanh Thẳm giống như làn nước biển.
Tô Kiệt chỉ tay nói :
- Nhị đương gia, dãy rừng tùng trước mặt là Ngũ Lý pha, sơn đạo băng xuyên qua rừng tùng, phía bên kia là một dòng sông, nước không sâu ngựa có thể lội qua được.
Phan Đắc Thọ gật đầu tiếp lời :
- Qua khỏi Ngũ Lý pha cũng gần đến Trường Xuân sơn rồi!
Họ đang trò chuyện bỗng nghe có tiếng khóc vọng ra...
Tiếng khóc rất thê lương, vả lại không chỉ một người khóc, mà cả bốn năm người cùng khóc.
Phan Đắc Thọ thoáng ngạc nhiên, hỏi :
- Gì kỳ quái vậy?
Tô Kiệt càng ngạc nhiên hơn, cất giọng :
- Tiếng khóc chẳng ra khóc, tợ như là chiêu hồn báo miếu!
Bọn họ tiến vào rừng tùng thẳng theo hướng Ngũ Lý pha. Nhưng trong lúc này, chợt thấy phía trước có bóng người lấp loáng, tiến lại gần hơn, thấy chính giữa đường phía trước lại có một gã đại hán gầy ốm đang ngồi, hai tay cầm hai chiếc đầu lâu gõ vào nhau, miệng buông tiếng khóc như ma tru quỷ rống!
Xung quanh gã ta còn hơn hai mươi đại hán áo tro, trong tay mỗi người cũng nắm một chiếc Khô Cốt trảo, xem ra giống như khóc tang, chỉ cần gã gầy ốm khóc một tiếng, hai mươi người kia liền khóc lên hai tiếng, nghe như một bản tiết tấu.
Có một số người khác đứng thành vòng tròn như một bức tường bao quanh mười ba người kia. Bọn họ ai ai cũng trợn mắt ngậm miệng không nói năng gì, tay cầm Khô Cốt trảo đưa ra trước mặt.
Bọn Phan Đắc Thọ tiến lại gần, Tô Kiệt nhỏ giọng :
- Tin tức của họ nhanh thật, chúng ta sáng sớm tốc hành, đến quá ngọ bọn họ đã đón đường đây rồi!
Tiếng khóc chợt ngừng lại, gã gầy ốm ngồi chính giữa với nét mặt không rõ khóc hay cười ngước nhìn Pham Đắc Thọ lên tiếng :
- Phan nhị đương gia ư? Cửu ngưỡng! Cửu ngưỡng!
Phan Đắc Thọ quét mắt nhìn một lượt nói :
- Có phải các ngươi đang đợi Phan mỗ không?
Gã kia tiếp lời :
- Không sai! Qua Siêu Sinh này đợi Nhị đương gia ở đây để tiện đem Nhị đương gia tiến nhập vào miếu đường, Qua mỗ và các vị huynh đệ đã đợi ở đây hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
Phan Đắc Thọ hừ một tiếng, lạnh giọng :
- Qua Siêu Sinh? Qua Siêu Sinh là cái thứ gì?
Tô Kiệt chỉ vào gã có tên là Qua Siêu Sinh, quát hỏi :
- Đại Mạc Cô Lâu bang hả?
Qua Siêu Sinh gật đầu trả lời :
- Không sai!
- Các hạ đứng đầu trong nhóm người này?
Qua Siêu Sinh chậm rãi nói :
- Qua phó bang chủ Khốc Vương Qua Siêu Sinh của Đại Mạc Cô Lâu là ta, các vị có gì cao kiến?
- Con đường này thông đến Kim Gia lâu, các vị bày phép thuật ở đây là có ý gì?
Qua Siêu Sinh nhíu mày đôi mắt liền sát lại một, nhếch môi lên giọng :
- Biết ai bày phép thuật cho ai? Không bằng nói là bày trường sát nhân thì nghe xác đáng hơn!
Phan Đắc Thọ hét lên :
- Dựa vào lũ nhóc như bọn ngươi cũng xứng sao?
Qua Siêu Sinh cười cuồng ngạo, vung tay nói :
- Phan Đắc Thọ, lẽ nào ngươi đui sao? Bọn ta ở nơi này trong ba lớp ngoài ba lớp, tầng tầng lớp lớp bao vây năm người bọn ngươi, ngươi thử nghĩ rồi kết quả sẽ như thế nào?
Lời gã ta nói cũng chính là một mệnh lệnh, vì mấy mươi đại hán áo tro đã di chuyển vị trí, vây kín năm người gió cũng không lọt, kể cả trên cây cũng có dấu địch.
Bốn cận vệ của Phan Đắc Thọ phản ứng phàm tốc, họ thoắt nhảy người xuống ngựa, rút phắt Song Nhẫn thủ và Ngưu Giác đoản đao ra, vụt người ra đứng quanh Phan Đắc Thọ, nét mặt lạnh như băng như muốn quyết tử đến cùng!
Thạch Tiên Nhân nhỏ giọng :
- Nhị đương gia, theo địa hình này, thuộc hạ phát giác cũng có một mặt lợi về phía chúng ta!