Thần Đế Trọng Sinh

Chương 136: Tiểu tử này thật là có thể giả bộ uy hiếp



Cô giá lập tức sững sờ, cô ta tự đánh giá dáng người mình không tệ, tuy rằng còn chưa tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng ít ra cũng coi là một đại mỹ nữ, không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này, căn bản không có giương mắt nhìn cô ta, hơn nữa còn có vẻ mặt ghét bỏ chính mình làm bẩn quần áo của hắn, điều này thực sự chọc tức nàng không nhẹ.

Tuy nhiên vừa nghĩ tới thân thủ của đối phương kinh khủng, vẫn là thành thành thật thật cởi áo khoác ra, ném cho Diệp Trần, trong miệng nhỏ giọng thầm thì một câu,

"Không phải võ công so với ta tốt hơn một chút thôi sao? Chảnh cái rau dền!"

Nói xong, từ dưới chỗ ngồi lấy ra cái áo da màu đen của mình, mặc vào, chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, cô ta vừa mới mặc áo của mình vào, đã phát hiện năm người trước đó bị Diệp Trần đánh chạy đã quay lại, vừa đi tới cửa toa tàu, không dám tiến lên nữa, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô ta!

Vẻ mặt cô gái lập tức thay đổi lớn, biết đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, càng nghĩ càng không có biện pháp gì, đánh phải ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần, vẻ mặt tội nghiệp nhìn qua hắn,

"Đại ca, làm việc tốt thì làm đến cùng, đợi lát nữa có thể đưa tôi ra khỏi nhà ga hay không?"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, cố tình chậm rãi tỏ ra lịch sự nói:

"Võ công của ta chẳng qua là so với cô tốt hơn chút, quả thực không có cái gì để mà chảnh cả, làm sao còn dám xen loạn vào chuyện bao đồng!"

Cô giá lập tức muốn khóc,

"Đại ca, ta sai rồi a! Ta nhận ta sai rồi không không được sao? Van cầu ông anh giúp giúp ta đi! Chỉ cần ông anh cứu ta lần này, sau này ông anh muốn ta làm chuyện gì cũng được!"

Nói xong lời này, cô gái vẫn không quên hướng về phía Diệp Thần, ném tới một cái ánh mắt quyến rũ.

Đáng tiếc, Diệp Trần căn bản không hề bị lay động,

"Thứ nhất, tôi công phải là đại ca của cô! Thứ hai, hai chúng ta không thân cũng chẳng quen, tại sao tôi phải giúp cô?"

Cô gái cuống lên, vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Trần chọc chọc vài cái, cười làm lành nói:

"Soái ca, tục ngữ có câu nói, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, ngươi thấy hai người chúng ta có thể ở trong biển người mênh mông quen nhau, đây là duyên phận lớn bao nhiêu a! Chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm nhìn ta bị bọn họ bắt đi sao?"

"Nhẫn tâm!"

Diệp Thần trực tiếp cứng rắn trả lời.

Cô gái lập tức tức giận đến muốn phun máu, dứt khoát trực tiếp bắt lấy cánh tay Diệp Trần, hung ác nói:

"Ta không biết! Dù sao bây giờ người của tập đoàn Đông Tinh, khẳng định cho rằng hai chúng ta là người cùng một bọn, đến lúc đó ta nói đồ vật ở trên người ngươi, xem ngươi làm sao bây giờ!"

Diệp Trần nhướng mày,

"Thứ gì? Không phải là ma túy chứ?"

Cô giá nghe được điều này, hai mắt lập tức trợn thật lớn, miệng gần như đã há thành hình chữ "O", vẻ mặt khó mà tin được,

"Ngươi đây cũng có thể đoán được sao"

Diệp Trần vốn chỉ tùy tiện nói một câu, dù sao bản thân tập đoàn Đông Tinh là buôn bán cái thứ này, không nghĩ tới thật đúng là bị chính mình đoán đúng!

"Hừ! Ngươi trộm ma túy của bọn họ, là muốn cho chính mình sử dụng, hay là chuẩn bị đổi tay bán cho người khác?"

Vốn, Diệp Trần thấy cô bé này ăn mặc quần áo dáng vẻ đáng thương, còn nghĩ thuận tiện cứu nàng một lần cũng không sao, bây giờ nghe được chuyện này, vẻ mặt lập tức phát lạnh, đã hoàn toàn không có ấn tượng tốt với cô ta.

Cô gái dường như cũng đã nhận ra cảm xúc Diệp Trần biến hóa, vôi vàng khoát tay nói:

"Không phải! Không phải! Đai ca ngươi nghe ta nói, sở dĩ ta phải trộm ma túy của bọn họ, chính là muốn trả thù bọn họ!"

"Năm đó cha ta chính là bị những người này lừa đi hít thuốc phiện, kết quả cuối cùng dẫn tới nhà tan cửa nát, cho nên sau khi ta trộm ma túy của bọn họ, đã đổ toàn bộ vào trong toilet, dùng nước trôi đi, không tin, ngươi có thể lục soát quần áo của ta mà xem!"

Cô gái nói xong, sợ Diệp Trần không tin, nên đã lật toàn bộ túi áo quần từ trên xuống dưới ra, quả nhiên ngoài túi tiền và điện thoại ra, không còn thứ gì khác.

Diệp Trần gật một cái, thần sắc hơi dịu đi một chút, tuy nhiên vẫn có chút không hiểu,

"Bọn họ cũng dám buôn ma túy trên tàu lửa, lá gan cũng quá lớn a?"

Cô gái nói:

"Trước đó ta lén nghe được chuyện bọn họ nói, giống như bọn họ cố ý thiết lập địa điểm gia dịch ở trên xe lửa, nhưng vậy lại có thể khiến cho người ta không nghĩ được!"

...

Hai người nói chuyện một lúc, đương nhiên, trên cơ bản đều là cô gái nói còn Diệp Trần thì nghe.

Hóa ra cô gái này tên là Liễu Mộng, vốn cũng là tiểu thư con nhà giàu, bởi vì cha hít thuốc phiện, tiêu sạch gia sản, mẹ cũng buồn bực sầu nào mà qua đời, mười mấy tuổi tham gia vào xã hội đen, trở thành một nữ tặc chuyên môn hành nghề trộm cướp mà sống.

Tuy nhiên, theo như Liễu Mộng nói, cô ta cướp của người giàu chia cho người ngòa, trộm phần lớn đều là của tham quan ô lại, và ác nhân giống như tập đoàn Đông Tinh.

Liễu Mộng còn đang nói, năm người của tập đoàn Đông Tinh kia, bỗng nhiên đi về phía hai người, nhưng do e ngại võ công của Diệp Trần, lại không dám tới quá gần,

"Tiểu tử! Ta thừa nhận mấy anh em ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cần phải biết, chờ lúc tàu lửa đến Vân Châu, chỗ đó chính là địa bàn của tập đoàn Đông Tinh chúng ta, ngươi thực sự muốn vì cô gái này mà đắc tội toàn bộ tập đoàn Đông Tinh chúng ta sao?"

Người đàn ông trung niên cầm đầu kia, hướng về phía Diệp Trần trầm giọng nói.

Diệp Trần bắt chéo hai chân, giống như không có nghe được lời uy hiếp của người đàn ông trung niên, cười nhạt một tiếng,

"Ta nói rồi, cho dù Vu Đông Tinh lão đại của các ngươi tới đây, ta bảo hắn quỳ, hắn tuyệt đối không dám đứng! Thừa dịp ta còn không có nổi giận, tranh thủ thời gian chút cho ta, bằng không đừng trách ta, nhổ tận gốc toàn bộ tập đoàn Đông Tinh các ngươi!"

Mọi người nghe được điều này, đầu tiên là ngẩn tò te, sau đó cười lên ha hả,

"Từ gặp kẻ điên, còn chưa có gặp qua kẻ điên như vậy!"

"Tuổi còn nhỏ, khẩu khí cũng không nhỏ!"

"Phòng tầm mắt toàn bộ Vân Châu, người nào không biết thế giới dưới đất này, ngoại trừ Tào Tứ Gia, coi như là lão đại ta có thực lực mạnh nhất!"

...

Ngay cả Liễu Mộng ở một bên, cũng cảm thấy lời này của Diệp Trần cũng có chút điên, không thể không âm thầm sốt ruột.

Nếu như lời này, để Vu Đông Tinh lão đại tập đoàn Đông Tinh nghe được, khẳng định sẽ đưa tới họa sát thân!

Liễu Mộng đang định khuyên Diệp Trần nói chuyện cẩn thận một chút, nhưng mà đúng vào lúc này, điện thoại của Diệp Trần đột nhiên vang lên, cầm lên kiểm tra, thế mà là Tào Khôn gọi tới.

Diệp Trần bấm nghe, đã truyền tới giọng nói vô cùng cung kính của Tào Khôn,

"Diệp tiên sinh, ngài cũng sắp tới nhà ga rồi a? Ta mang theo các huynh đệ, ở lối ra của nhà gà đợi ngài!"

Trước đó Tào Khôn đã gọi điện thoại một lần, biết Diệp Trần đã ngồi tàu lửa trở về, cho nên sớm đã chạy tới nhà ga.

Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, lại liếc mắt nhìn qua những người kia,

"Được rồi, ta đã biết! Đúng, Vu Đông Tinh tập đoàn Đông Tinh, ngươi cũng để hắn tới một chuyến!"

Đầu bên kia điện thoại, Tào Khôn nghe được điều này, lập tức ngẩn ra, tuy rằng âm thầm tò mò, tuy nhiên không dám do dự, lập tức lên tiếng,

"Vâng!"

Cúp điện thoại xong.

Năm người kia nghe được rõ ràng, lập tức đầu tiên là sững sờ, sau đó lại thi nhau cười lên ha hả,

"Tiểu tử này thật là có thể giả bộ uy hiếp!"

"Ta suýt chút nữa thì tin!"

"Một chiếc điện thoại thế mà gọi lão đại của chúng ta đến, người cho rằng ngươi là ai chứ?"

"Oa, ta thật rất sợ đó a!"

...

Rất rõ ràng, ở trong suy nghĩ của mấy người, Diệp Trần rõ ràng là đang cố ý giả vờ hù dọa bọn họ, loại người này bọn họ đã gặp nhiều.

Ở Vân Châu, cho dù là Tào Tứ Gia đại danh đỉnh đỉnh kia, cũng không có khả năng đối với lão đại bọn hắn gọi là lập tức tới, huống chi người thiếu niên trước mắt này, chẳng những ăn mặc quần áo bình thường, hơn nữa ngồi có là ghế ngồi cứng loại thấp nhất, nhìn ra không giống như loại người có bối cảnh lớn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.