Thần Đế Trọng Sinh

Chương 150: Mọi người Lâm gia chán nản



Người này chính là Trần Kỳ Phong Tư lệnh quân khu thành phố Vân Châu!

Sau khi Trần Kỳ Phong bước vào phòng, ánh mắt quét ở trên thân mọi người một vòng, rất nhanh ánh mắt đã tập trung ở trên người Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ hơi kích động, thậm chí còn không quên sửa sang lại mũ áo của chính mình.

"Trần ti..."

Mấy người Lâm Thế Kiêu và Lâm Cương, đang muốn tiến lên chào hỏi, nhưng không ngờ, Trần Kỳ Phong đã trực tiếp đi qua bên cạnh bọn họ, căn bản nhìn một chút cũng không có nhìn, chỉ tùy tiện khoát tay áo, coi như bắt chuyện qua, sau đó bước nhanh đi thẳng tới trước mặt Diệp Trần.

Nhiều đại lão ở một bên thấy thế, mọi người lập tức vì hành động đó mà biến sắc.

Bọn họ mới trải qua một phen hiểu, đã biết chân tướng chuyện này, cỗ thi thể nằm trên mặt đất kia, chính là vị Trần tư lệnh này vừa mời tới đảm nhiệm chức vụ tổng huấn luyện viên, lại bị Diệp Trần một chưởng vỗ chết.

Đây chính là tội lớn, nếu như vị Trần tư lệnh này khăng khăng truy cứu, những người như bọn họ cũng lực bất tòng tâm, mà nếu như Diệp Trần dưới cơn nóng giận, giết một tư lệnh quân đội một phương này, vậy coi như phạm phải tội lớn ngập trời, chỉ sợ toàn bộ Hoa Hạ quốc cũng khó có thể dung tha hắn!

Nghĩ đến đây, dù tất cả mọi người là nhân vật cấp đại lão hùng cứ một phương, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua, giờ phút này tất cả cũng đều nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người này, mặt mũi tràn đầy vẻ khẩn trương.

Tuy nhiên, rất nhanh chóng, bọn họ phát hiện ra tình huống không giống như bọn họ dự đoán, Diệp Trần đứng ở nơi đó, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn bình thản như nước.

Mà sau khi Trần Kỳ Phong bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, dưới ánh mắt sợ ngây người của mọi người, thế mà hướng về phía Diệp Trần nghiêm cúi chào, dùng giọng nói âm vang có lực, cất cao giọng nói:

"Chào thủ trưởng!"

Xoạt!

Toàn bộ phòng tiệc im phăng phắc, không có bất kỳ một tiếng động nào, sau đó một lúc lập tức xì xào bàn tán!

Nhất là mấy người Lâm Cương, vốn còn đang cười trên nỗi đau của người khác, chờ đó xem Diệp Trần rốt cuộc sẽ như thế nào, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, tròng mắt lập tức đều nhanh muốn rớt xuống.

"Thủ trưởng?"

"Trần tư lệnh thế mà đối với một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch chưa tới hai mươi tuổi này cúi chào, hơn nữa còn gọi hắn là thủ trưởng?"

"Tư lệnh quân đội thành phố mặc dù là chức quan nhàn tản, nhưng cũng có quân hàm Đại tá, có thể để cho một tên đại tá gọi là thủ trưởng, ít ra cũng phải là một tên tướng quân, hoặc là đại lãnh đạo cấp bộ a?"

...

Cuối cùng, Lâm Cương thực sự kìm nén không được, nhịn không nổi mở miệng nói:

"Trần tư lệnh, ngài có phải nhận nhầm người hay không? Hắn bất quá chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch có võ công giỏi một chút, còn có! Chính là hắn giết Cát tiên sinh! Ngài sao có thể..."

"Làm càn!"

Không đợi Lâm Cương nói xong, Trần Kỳ Phong quát lớn một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn,

"Lâm Cương! Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với người nào hay không? Diệp tiên sinh đã đứng hàng thiếu tướng, là ngươi có thể tùy tiện quơ tay múa chân sao?"

"Cái gì! Thiếu...thiếu tướng..."

Lâm Cương nghe được điều này, lập tức bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì hôn mê.

Mọi người còn lại tất cả đều trợn tròn mắt há hốc cả mồm, ngay cả Tào Khôn cũng há hốc cả mồm, mặt giống như bắt được bảo, sau đó tất cả mọi người gần như nghĩ tới điều gì.

Mọi người ở đây, gần như đều không phải là nhân vật tầm thường, đều nghe nói qua truyền thuyết về Thần Long vệ của Hoa Hạ, ví dụ như Diệp Thiên Ca chiến thần của Hoa Hạ, chính là nhân vật truyền kỳ bên trong Thần Long vệ.

Bình thường mà nói, Thần Long vệ của Hoa Hạ chỉ ở bên trong mỗi loại đại quân khu, mời chào những người tinh nhuệ trong quân đội, siêu cấp lính đặc chủng bên trong lính đặc chủng, cực ít khi mời chào cao thủ giang hồ.

Mà một khi cao thủ giang hồ có thể được Thần Long vệ đặc biệt mời chào, nhất định phải là cường giả bên trong cường giả, vượt xa sự tồn tại của tông sư Hóa Kinh trở lên!

Nghe nói loại tồn tại này, một khi gia nhập Thần Long vệ, địa vị không giống với tinh anh phổ thông trong quân đội, mà là đứng ở hàng cung phụng, trực tiếp trao tặng quân hàm Thiếu tướng, có thể nói chính là một bước lên trời!

Trần Kỳ Phong răn dạy xong Lâm Cương, lúc này mới quay lại rất cung kính nhìn về phía Diệp Trần, nói:

"Dịch lão thủ trưởng tự mình gọi điện thoại cho ta, sau này Diệp thiếu tướng nếu như có bất kỳ chuyện gì cần, cứ tới tìm Trần Kỳ Phong ta, sẵn sàng xông pha khói lửa, không chối từ!"

Diệp Trần mỉm cười,

"Vậy thì đa tạ Trần tư lệnh!"

Nói xong lời này, Diệp Trần không thể không nhìn thi thể của vị Cát tiên sinh ở trên mặt đất kia.

Trần Kỳ Phong hiểu ý, nói ngay:

"Thần Long vệ Hoa Hạ đại biểu cho tôn nghiêm của quốc gia, người này khiêu khích Diệp thiếu tướng, tội ác tày trời!

Nói xong lời này, Trần Kỳ Phong hướng sau lưng vẫy tay một cái, lập tức có hai tên binh sĩ chạy tới, nhanh chóng kéo thi thể của Cát tiên sinh đi.

Mọi người nghe được lời này của Trần Kỳ Phong, lập tức càng thêm chắc chắn, vị thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi ở trước mắt này, cũng đã trở thành tồn tại trong truyền thuyết kia, lập tức lại thổn thức một hồi.

Vũ lực cường đại như thế, lại có quốc gia làm chỗ dựa, sau này phóng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, không thể tìm ra được người thứ hai rồi!

Bọn họ lại làm sao biết được rằng, sở dĩ Diệp Trần gia nhập Thần Long vệ, đầu tiên là vì an nguy của mẹ con Tô Lam, thứ hai là muốn tranh hùng với Diệp Thiên Ca, thậm chí tương lại chống lại Diệp gia và Tần gia, còn về quyền thế thế tục kia, hắn há lại sẽ để vào trong mắt?

Diệp Trần tùy tiện nói chuyện với Trần Kỳ Phong vài câu, sau đó chậm rãi đi đến trước mắt mọi người Lâm gia sớm đã sợ tới choáng váng,

"Lâm gia chủ, bây giờ ngươi đã hiểu, vừa rồi cái mà ngươi gọi là giao dịch có bao nhiêu buồn cười rồi chứ?"

Sắc mặt của Lâm Thế Kiêu, lập tức tái mét, xấu hổ xấu hổ vô cùng.

Diệp Trần lại nhìn về phía mấy người Lâm Cương ở một bên,

"Lâm Cương! Lâm An Nhiên! Các ngươi nhiều lần khiêu khích với ta, ta bây giò chính là giết chết các ngươi tại chỗ, ai có thể nói nửa chữ không?"

Nói đến đây, Diệp Trần chậm rãi giơ bàn tay lên, sát khí trên người cũng theo đó mà phóng thích ra.

"Phù phù!" "Phù phù!"

Hai người ở dưới sự bao phủ của sát ý cường đại, dọa đến suýt chút nữa thì hồn phi phách tán, lập tức cũng không nhịn được nữa, trực tiếp té ngã trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.

Ngay cả Trần tư lệnh cũng phải cung cung kính kính hô một tiếng thủ trưởng, hơn nữa đối phương thế mà còn là đại nhân vật cơ cấu của thế lực thần bí kia, thực sự muốn giết bọn hắn, quả thực so với nghiền chết một con kiến dễ dàng như nhau.

"Diệp Trần, ta...ta dù sau cũng là cậu của ngươi, cầu ngươi..."

Dưới sự bất lực, Lâm Cương lại có ý đồ dính líu quan hệ thân thích với Diệp Trần.

Không nghĩ tớ, không đợi hắn nói xong, Diệp Trần trực tiếp quát lớn một tiếng,

"Câm miệng! Ta nói rồi, ta và Lâm gia các ngươi không có bất kỳ quan hệ gì! Sau này ai nói, người đó chết!"

Lâm Cương lập tức bị dọa cho lần nữa toàn thân run lẩy bà lẩy bẩy, câu nói sau có đánh chết cũng không dám nói ra ngoài, đành phải thể hiện vẻ mặt giúp đỡ nhìn về phía Lâm Thế Kiêu ở một bên.

Lâm Thế Kiêu cũng là cuống lên, sợ Diệp Trần thực sự vỗ một chưởng, đập chết con trai và cháu trai của chính mình, lập tức cũng quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy,

"Khẩn cầu Diệp tiên sinh bỏ qua cho Lâm gia chúng ta!"

Mọi người Lâm gia ở phía sau Lâm Thế Kiêu, nhìn thấy tình cảnh này, cũng thi nhau quỳ xuống.

Ngay cả Lâm Tiêu Tiêu cũng bước nhanh chạy tới,

"Diệp...Diệp tiên sinh, van cầu ngài, buông tha người nhà của ta đi!"

Lâm Tiêu Tiêu vừa nói, cũng muốn quỳ xuống, Diệp Trần vội vàng đỡ lấy,

"Tiêu Tiêu, em không giống như bọn hắn, em mãi mãi là em gái của anh! Cũng được, xem ở trên mặt mũi của em, anh không truy cứu, em để bọn hắn tự giải quyết cho tốt đi!"

Lâm Tiêu Tiêu lập tức mừng rỡ,

"Cảm ơn anh Diệp Trần!"

Mà mấy người Lâm Thế Kiêu, nghe được điều này, đầu tiên là thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại rơi vào trong sự chán nản.

Tuy rằng ngoài miệng Diệp Trần nói không truy cứu, thế nhưng trong lòng bọn họ hiểu, từ sau ngày hôm nay, ở trong tỉnh Thiên Nam, chỉ sợ không có phương thế lực nào, dám liên qua tới Lâm gia bọn hắn nữa.

Lâm gia, xem như hoàn toàn sụp đổ!

Mà cái này còn vốn là cơ hội để Lâm gia bọn họ một bước lên trời, nhưng lại để bọn họ tự chôn mình một cách vô ích...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.