Thần Đế Trọng Sinh

Chương 300: Giả thiết táo bạo



Trang Phỉ Phỉ bị Diệp Trần bấu chặt vào hai vai, cảm nhận được trên người đối phương đột nhiên dâng lên khí thế cường đại, cảm thấy đau đớn thống khổ, thở gấp nói:

"Anh... Anh có thể...trước tiên buông tôi ra...hay không..a..."

Diệp Trần cũng ý thức được hành động của chính mình thất thố, ngay lập tức thu hồi khí thế trên người lại, hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói:

"Nói hết những gì cô biết về người bạn thân của cô đi, không sót một chữ toàn bộ nói cho tôi nghe!"

Trang Phỉ Phỉ không rõ vì lý do gì mà phản ứng của Diệp Trần thay đổi như thế, không khỏi bĩu môi, "Vừa mới đó anh còn nói tôi kể chuyện vớ vẩn, nói bậy bạ. Sao? Nhanh như vậy đã tin lời tôi nói rồi sao?"

Diệp Trần nghiêm sắc mặt, "Bớt nói nhảm, nhanh nói!"

Trang Phỉ Phỉ tức giận đến không chịu được, thế nhưng là đối mặt với bộ dạng nghiêm túc của Diệp Trần, Trang Phỉ Phỉ sửng sốt, một chút dũng khí phản bác lại cũng không có, đành phải thành thành thật thật nói chuyện mình biết một lần.

Hoá ra, bạn thân kia của Trang Phỉ Phỉ, tên là Tiêu Nhược Hi, là thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn nào đó ở phương nam, mấy tháng trước, đột nhiên mắc một trận bệnh nặng, suýt chút nữa thì mất mạng.

Tuy rằng về sau cứu chữa được, nhưng đầu bị ảnh hưởng lớn, mỗi ngày la hét, nói mình đã nhớ ra kiếp trước.

Sau khi nghe Trang Phỉ Phỉ miêu tả xong, Diệp Trần lại hỏi một số vấn đề chi tiết, sau đó cơ bản có thể xác định, thế giới kiếp trước trong miệng Tiêu Nhược Hi kia, chính là Tu Chân giới!

Hơn nữa, cô ta nói tới Hi Nguyệt tiên tử, tám chín phần mười, cũng chính là Hi Nguyệt người yêu kiếp trước của Diệp Trần!

Sau khi bước đầu hiểu rõ tình huống, suy nghĩ của Diệp Trần lập tức bay tán loạn, "Chẳng lẽ Hi Nguyệt cũng giống như mình, linh hồn thông qua Nguyệt Quang Bảo Giám quay trở về tám trăm năm trước?"

"Thế nhưng cho dù thật là như thế thì nàng ta phải trở lại ở Tu Chân giới mới đúng chứ! Dù sao, Hi Nguyệt cũng không phải là người ở Trái Đất, thân thể của nàng hẳn là ở Tu Chân giới mới đúng!"

"Làm sao lại nhập vào trên người của Tiêu Nhược Hi kia được chứ?"

Trong lúc nhất thời, Diệp Trần cũng nghĩ không thông được đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Suy cho cùng thì Nguyệt Quang Bảo Giám kia chính là một bảo vật Thần khí, mà kiếp trước hắn ngẫu nhiên mà đạt được ở trong một chỗ thượng cổ thần tích của Tu Chân giới.

Hai người Diệp Trần và Hi Nguyệt cùng nhau nghiên cứu trên trăm năm, cũng chỉ hiểu sơ sơ được một chút bên ngoài.

Về sau, lúc hắn độ kiếp, bị bát đại tiên môn vây công, Hi Nguyệt mắt thấy hai người chắc chắn phải chết, thế là dưới tình thế cấp bách, hi sinh chính tính mệnh của mình để đánh đổi, cưỡng ép thúc giục Nguyệt Quang Bảo Giám.

Thực ra thì từ khi trọng sinh cho đến nay, Diệp Trần cũng vẫn luôn suy nghĩ về nguyên lý cơ bản của Nguyệt Quang Bảo Giám, mặc dù hắn trở về lại tám trăm năm trước, thế nhưng trở về chỉ có linh hồn, hơn nữa còn là về tới thân xác của mình.

Cái gì thế này, linh hồn của hắn sau tám trăm năm, vượt qua thời không và quay trở lại thân xác mười bảy tuổi của hắn ta? Hay là thời không xảy ra bóp méo, hắn tời thời điểm mười bảy tuổi giống như là vừa trải qua một giấc chiêm bao tỉnh dậy đột nhiên có được một đoạn ký ức tám trăm năm?

Đổi câu càng đơn giản hơn để mà nói, hắn tám trăm năm trước và hắn tám trăm năm sau là hai cơ thể ở những không gian song song khác nhau, hay chính là cùng một cơ thể trong một dòng thời gian?

Trước đó, Diệp Trần còn không cách nào để khẳng định, theo tình huống trước mắt đến xem, rất rõ ràng chắc là thuộc về vấn đề trước!

Nghĩ tới đây, trong đầu Diệp Trần, đột nhiên nhảy ra một cái giả thiết táo bạo!

Hôm đó, ở lúc hắn độ kiếp, Hi Nguyệt sử dụng Nguyệt Quang Bảo Giám, đưa linh hồn của hắn đến tám trăm năm trước, mà Hi Nguyệt ở trước khi chết một đạo tàn hồn theo linh hồn của hắn, cũng đi đến Địa Cầu, sau đó nhập vào trên người của Tiêu Nhược Hi...

Nếu như thế, tất cả những chuyện này, cũng được giải thích thông suốt!

Đây cũng là mang ý nghĩa, ở trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi, có một đạo tàn hồn của Hi Nguyệt!

Tuy nhiên, theo như Trang Phỉ Phỉ miêu tả để mà nói, cái đạo tàn hồn kia của Hi Nguyệt, có lẽ là tương đối suy yếu, bằng không hoàn toàn có thể trực tiếp đoạt xá thân thể của Tiêu Nhược Hi, sau đó đoàn tụ với mình.

Cho dù Hi Nguyệt có tâm địa thiện lương, không đành lòng đoạt xá người khác, cũng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, ngốc nghếch mà để Tiêu Nhược Hi này nói ra tất cả mọi chuyện.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức lại ngồi xuống ghế một chút sau đó lại đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng mà mừng rỡ.

So với ở Tu Chân giới kia, Hi Nguyệt tiên tử còn hoàn toàn không biết có người như Diệp Trần, mà trong cơ thể Tiêu Nhược Hi có đạo tàn hồn đến từ tám trăm năm sau, mới là người yêu chân chính của hắn a!

Suy cho cùng, người chẳng qua chỉ là mang ký ức, mà ký ức lại là bản chất của linh hồn, chứ tuyệt đối không phải là một bộ thể xác.

Trang Phỉ Phỉ nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Trần, lập tức giật nảy mình, trong ấn tượng của nàng, người thiếu niên trước mắt này, vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, dường như dưới bầu trời này, không có chuyện gì có thể khiến hắn nảy sinh ra tâm tình bất ổn, thậm chí cô ta cũng có một lần nghi ngờ, cái tên này có phải một người ngoài hành tinh hay không.

Bởi vì cô ấy biết trước đây Diệp Trần là người như thế nào, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này hiện ra dáng vẻ hoảng hốt lo sợ như thế.

"Anh... làm sao vậy?"

Trang Phỉ Phỉ nhịn không được cẩn thận từng li từng tí hỏi một tiếng.

Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn không giải thích, một tay nắm lấy tay cô ta từ chỗ ngồi kéo lên, gần như là lấy giọng điệu mệnh lệnh, nói:

"Ngay lập tức trở về Hoa Hạ với tôi! Tôi nhất định phải ngay lập tức nhìn thấy vị đại tiểu thư Tiêu gia kia!"

Nói xong lời này, Diệp Trần căn bản không cho Trang Phỉ Phỉ bất luận cơ hội cự tuyệt nào, trực tiếp lôi kéo cô ta chạy ra bên ngoài.

Trang Phỉ Phỉ lập tức cuống lên, hầu như không thể theo kịp bước chân của Diệp Trần, vừa chạy vừa hoảng sợ kêu lên:

"Này! Anh làm tôi đau! Mau buông tay! Anh mà không buông tay, tôi sẽ la lên đó!"

Diệp Trần không thèm để ý, trực tiếp lôi kéo Trang Phỉ Phỉ, đi ra bên ngoài phòng khách.

Hành động này của hai người đã đột nhiên dẫn tới sự chú ý của mọi người xung quanh, một số người đã nhận ra được Diệp Trần, chính là thiếu niên mà ngay cả Lý Trí Nghiên cũng phải cung kính mà đối đãi, tự nhiên không dám xen vào việc của người khác.

Thế nhưng là có rất nhiều người không biết được Diệp Trần là ai, nhất là một số người đàn ông nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp như Trang Phỉ Phỉ lại bị Diệp Trần thô bạo kéo đi như thế, lập tức nẩy sinh tư tưởng anh hùng cứu mỹ nhân mà thi nhau đứng dậy, "Tiểu tử! Thả vị tiểu thư xinh đẹp này ra, bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi!"

"Tuổi còn nhỏ làm sao mà cử chỉ lại thô bạo như thế?"

"Còn không nhanh buông tay!"

"..."

Một số người thì tự nhận thân thủ của mình không tệ, thi nhau đánh về phía Diệp Trần.

"Cút!"

Diệp Trần trực tiếp quát khẽ một tiếng, những người xông lên này, từng người giống như bị xe tải lao vào, thi nhau bay ngược ra đằng sau, nặng nề ngã ở trên mặt đất, những người còn lại ngay lập tức bị dọa đến liên tục phải lùi lại, không còn dám xen vào việc của người khác.

Tuy nhiên sau khi bị những người này ngăn trở lại, Diệp Trần cũng hơi khôi phục là lý trí một chút, ngay lập tức buông cổ tay trắng ngần của Trang Phỉ Phỉ ra, hít sâu một hơi, nói với cô ta:

"Nghe đây, chuyện này đối với tôi rất quan trọng! Chỉ cần cô đáp ứng lập tức dẫn tôi đi gặp bạn thân của cô, tôi có thể hứa sau này sẽ vì cô làm một chuyện!"

Trang Phỉ Phỉ vốn còn có chút tức giận, nghe được lời này của Diệp Trần hai mắt lập tức sáng lên, "Anh nói thật chứ?"

Diệp Trần nghiêm túc nói:

"Tôi chưa bao giờ nói bừa!"

Trang Phỉ Phỉ mừng rỡ, "Được, tôi đáp ứng anh! Tuy nhiên trước khi chúng ta đi thì ít nhất cũng phải gặp Lý tiểu thư kia chào một tiếng chứ?"

Diệp Trần đang muốn nói không cần như thế, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, bây giờ hắn đang ở nước ngoài, trở về Hoa Hạ theo cách nhanh nhất chính là đi máy bay, để Lý Trí Nghiên hỗ trợ, chắc là có thể đề cao được chút hiệu suất.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần trực tiếp đi tới phòng khách VIP số 1.

P/S: Hay đây nha, ta thích nha, KP TLT nha:D. Tròn 300 chương rồi a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.